“Anh hai, anh không nên thương tổn một thiếu nữ vô tội, cô ta thật sự thích anh. Nếu không thích, không nên trêu chọc, không phải sao?” Hoắc Vi Vũ có chút buồn bực người đàn ông do dự.
“anh và cô ta là liên hôn, không quan hệ tình yêu, cô ta cũng rõ ràng, anh chưa từng hứa hẹn với cô ta cái gì.” Thẩm Mặc Thần mỏng lạnh nói chuyện, trong giọng nói không có một chút độ ấm.
tình yêu của anh, đã sử dụng hết, không có năng lực yêu ai.
“Liên hôn? Dùng thời gian cả đời?” Hoắc Vi Vũ nhíu mày, đỏ mắt, cảm thấy bi thương.
“cả đời chính là vì sự nghiệp của anh, kiếm tiền mấy đời xài không hết, anh muốn nhiều tiền như vậy làm gì, để lại cho vợ con mà anh không yêu? Chờ lúc anh chết, trừ bỏ hư không, còn có cái gì?” Hoắc Vi Vũ không ủng hộ nói, cảm xúc có chút kích động.
mắt Thẩm Mặc Thần cũng vằn đỏ, giọng lạnh lùng nói: “Nếu trong lòng cô ta có anh, dù cho anh táng gia bại sản hai bàn tay trắng cũng sẽ bảo hộ cô ta chu toàn, cả đời bảo hộ cô ta, chính là trong lòng cô ta không có anh, anh cưới ai đều giống nhau, sao không cưới một người có thể trợ giúp cho sự nghiệp!”
“Cho nên, cưới không được người yêu nhất, cưới ai đều như nhau đúng không? anh có nghĩ hay không tới người phụ nữ anh không yêu, cô ta cũng dùng cả đời đánh cuộc anh yêu thương và hồi tâm chuyển ý!” Hoắc Vi Vũ quát.
“Trượng phu nên tận trách nhiệm cùng nghĩa vụ phải làm, không có hôn nhân tình yêu ít nhất không có thương tổn trong lòng.” Thẩm Mặc Thần cả giận nói.
Anh nói cho Hoắc Vi Vũ nghe, càng là nói cho mình nghe.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Không cần lại ôm hi vọng với Thủy Miểu Miểu, mỗi ngày cảm giác đau lòng khó ngủ trắng đêm, thật sự sống không bằng chết.
Kiêu ngạo như anh, như thế nào sẽ có một ngày như vậy.
đôi mắt Hoắc Vi Vũ càng thêm đỏ hồng, đám sương ẩm ướt ẩn chứa ở trong mắt.
Vì Anh hai, vì Thủy Miểu Miểu, vì chính cô.
“Cho nên, anh sẽ cùng vợ của anh có con, cứ việc lấy vợ là người phụ nữ không yêu.” Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn Thẩm Mặc Thần.
Anh mím môi trầm mặc.
“Đối với người phụ nữ không yêu cũng có thể ngạnh lên, Anh hai, em khinh bỉ anh.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, xoay người, mở cửa, đi ra ngoài.
Thẩm Mặc Thần đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh như mực càng thâm trầm sâu thẳm.
Cô nói đúng.
Đối với người phụ nữ không yêu, anh căn bản liền không ngạnh đứng dậy, ngay cả, cùng cô ta nắm tay, anh đều không muốn.
Nhưng làm sao bây giờ?
Anh cưới không được người phụ nữ anh yêu nhất, còn lại, bất quá là cái xác không hồn.
*
Lâm Thừa Ân canh giữ ở cửa, thấy Hoắc Vi Vũ ra tới, cầm cổ tay cô, kéo đến một bên, hỏi: “Tiểu ngũ, Cố Cảo Đình có phải khi dễ em hay không?”
“em dễ dàng để người khi dễ như vậy sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
“Đi, Anh hai không bảo hộ em, còn có anh cả, anh ba và anh, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh sẽ làm người hậu thuẫn kiên cường.” Lâm Thừa Ân hứa hẹn nói.
Cố Cảo Đình mở cửa ra tới, dựa trên khung cửa, ánh mắt sáng quắc khóa Hoắc Vi Vũ.
Anh chờ Hoắc Vi Vũ trả lời.
Anh vừa xuất hiện, cô liền phát hiện anh.
ánh mắt anh, cô bỏ qua không được.
Cô có chuyện muốn nói với anh.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình, hỏi: “Đưa tôi về nhà sao?”
Lâm Thừa Ân theo ánh mắt Hoắc Vi Vũ xoay người, nhìn đến Cố Cảo Đình, nhíu mày.
con mắt Cố Cảo Đình không nhìn đến Lâm Thừa Ân, đi lên trước, cầm tay Hoắc Vi Vũ, “Đi, đi về nhà tôi.”
“Tiểu ngũ……”
“Thừa Ân.” Hoắc Vi Vũ thừa lúc Lâm Thừa Ân không nói gì cắt ngang, “Hôm nay anh cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.”
Lâm Thừa Ân lo lắng nhìn Hoắc Vi Vũ và Cố Cảo Đình rời đi.