Đột nhiên cảm thấy chính mình thực ti tiện.
Biết rõ anh thích chính là người khác, còn trái phải thăm dò, ôm một chút hy vọng, liền như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hoắc Vi Vũ nhìn về bên ngoài cửa sổ, dằn xuống nước mắt.
Không có gì phải khóc.
Cảm tình không thể miễn cưỡng.
Nhưng, cùng hòa hơi thở với anh trong xe, cô cảm thấy đau.
Muốn thoát đi, tìm một nơi an tĩnh, tự mình liếm miệng vết thương.
“thả tôi xuống dưới đi, tôi tự mình trở về.” Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói.
Cố Cảo Đình nhíu mày, sắc mặt rất kém cỏi, khó hiểu nhìn cô, “Vì sao đột nhiên như vậy, vừa rồi không phải thực tốt sao? cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì!”
“Biết rõ không có khả năng mà làm, chính là ngu xuẩn, thường xuyên giữ gìn tỉnh táo, mới sẽ không bị lạc.” Giọng Hoắc Vi Vũ lạnh lùng.
trong mắt Cố Cảo Đình âm u hiện lên một tia sắc nhọn.
Cô đang nói anh ngu xuẩn?
Vẫn là nhấn mạnh, cô không có khả năng sẽ yêu anh sao?
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Cố Cảo Đình nắm hai bên mặt cô, “vừa rồi cô chủ động như vậy tính cái gì? Cố ý chơi tôi?”
“Muốn thử xem hương vị anh mà thôi, không phải anh là người đàn ông trong lòng thiếu nữ cả nước tha thiết ước mơ sao?” Hoắc Vi Vũ công kích nói, khẩu khí tràn ngập khinh thường.
Cố Cảo Đình trong lòng thực không thoải mái, “cô thiếu đàn ông như vậy sao? Ti tiện như vậy sao?”
Hoắc Vi Vũ mở tay anh ra, lạnh lẽo khóa anh, “Tôi cũng cảm thấy rất ti tiện, cho nên, cũng không chuẩn bị ti tiện trên đường càng chạy càng xa, anh vẫn là một người Độc Cô Cầu Bại đi.”
Cô đây là mắng anh càng ti tiện.
ngực Cố Cảo Đình kịch liệt phập phồng.
Đổi thành người khác, chín họ cô đều bị anh tru di.
Hoắc Vi Vũ đẩy cửa ra xuống xe.
xe Lâm Thừa Ân chạy lại đây, mở cửa sổ xe, gọi: “Tiểu ngũ, lên xe.”
Hoắc Vi Vũ cấp bách muốn rời khỏi nơi này, hồi phục vết thương trong lòng, lên xe Lâm Thừa Ân.
Cố Cảo Đình xem bọn họ chạy đi, quả đấm gắt gao nắm lên, trên mu bàn tay gân xanh đều nổi lên.
Cô nói có người yêu, người yêu này không phải là Ngụy Ngạn Khang, đó là ai?
Chẳng lẽ là Lâm Thừa Ân?
Anh không cho phép!!!!
Cố Cảo Đình dẫm mạnh chân ga, đuổi theo.
Lâm Thừa Ân thấy Cảo Đình đuổi theo, đôi mắt tối đen, dấu diếm hung mãnh, cũng dẫm mạnh chân ga.
Xe chạy như bay đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ hoảng sợ, cầm tay nắm trên cửa, khó hiểu nhìn về phía Lâm Thừa Ân, “anh làm gì vậy.”
“Ngồi yên, anh tư chở em cắt đuôi Cố Cảo Đình.” Lâm Thừa Ân rất có tự tin nói.
Hoắc Vi Vũ quay đầu, coi chừng Cảo Đình cũng chạy bay nhanh, hình như là vận tốc cực nhanh giống nhau.
Cô lo lắng xe bọn họ sẽ xảy ra chuyện.
“Thừa Ân, anh dừng lại.” Hoắc Vi Vũ gọi.
Lâm Thừa Ân nhìn lướt qua kính sau xe, thấy Cảo Đình mau đuổi theo.
Anh không những không dừng lại, còn chạy nhanh hơn.
tăng tốc độ xe đến tối cao.
Liền tính xe anh là xe thể thao Maserati, Hoắc Vi Vũ cũng nghe đến cửa sổ xe ở tốc độ phía dưới ô ô ô ô phát ra thanh âm sắp đến cực hạn.
Lâm Thừa Ân không chịu nghe. Cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình.
Chỉ cần Cố Cảo Đình không đuổi theo, Thừa Ân cũng sẽ dừng lại.
Hoắc Vi Vũ lấy ra di động, gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình.
Tích tích tích tích tích.
Cô nghĩ tới.
Cố Cảo Đình đem cô kéo đen, cô không có khả năng sẽ đả thông số của anh.
“Thừa Ân, đừng đùa, anh lái xe như vậy sẽ có nguy hiểm.” Hoắc Vi Vũ ý đồ thuyết phục Lâm Thừa Ân.
“Đừng ầm ĩ, hắn vượt lên rồi.” Lâm Thừa Ân giảm tốc độ, đi vào đường trong.
“"Để cho anh ta vượt lên, tôi không sao cả.” Hoắc Vi Vũ bực bội nói.
Cô cảm thấy chạy nhanh như vậy sẽ xảy ra chuyện.
lúc trước chính là cô tăng tốc độ, thiếu chút nữa đụng vào xe người khác, kết quả, xe cô còn ở trong tiệm 4S.