Cố Cảo Đình nhếch miệng, âm thanh có mấy phần cay nghiệt, trầm giọng nói:
"Yêu một người là không sai, nhưng mà, cô tìm nhầm người để thổ lộ rồi, đối với tôi, tôi không hứng thú với mấy lời này."
Cố Cảo Đình cúp máy.
Anh đi đến gần Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ thở ra một hơi, tay từ từ thả lỏng, ngẩng đầu, nhìn Cố Cảo Đình.
Ánh đèn chiếu xuống bọn họ.
Hai cái bóng dưới đất đan vào nhau.
Dây dưa, đau đớn.
Nhiệt độ trong phòng, từ từ lên cao.
"Ở đây một mình, không an toàn lắm." Cố Cảo Đình có ý riêng nói.
"Ừm." Cô lên tiếng.
Cảm thấy cái âm thanh này, giống như là đồng ý cái gì đó.
Cô liền trở lại chủ đề chính:
"Tôi cảm thấy người bịt mặt kia không đơn giản là trộm, Minh Nặc sao lại vô duyên vô cớ bỏ đi?Người kia là đến trước khi Minh Nặc đi, hay là sau khi cậu ta đi mới đến? Hắn trốn ở trong nhà tôi không đi, chẳng lẽ là vì đoạt di động của tôi sao? Hơn nữa, hắn cũng xóa hết dữ liệu trong máy tính của tôi."
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Máy tính bị xóa.
Trong đầu của Hoắc Vi Vũ lóe lên một tia sáng, mở to mắt, nghi ngờ nhìn Cố Cảo Đình.
Không lẽ là Phùng Tri Dao phái người đến ghi hình chứ?
Cho nên mới xóa hết máy tính của cô, đoạt lấy di động, làm bộ như ăn trộm.
Nếu như là ăn trộm, tuyệt đối sẽ không xóa máy tính của cô.
"Nghĩ ra gì sao?" Cố Cảo Đình hỏi.
"Tôi muốn kiểm tra camera giám sát ở ngoài cửa." Hoắc Vi Vũ nói.
"Tôi đi cùng với cô." Cố Cảo Đình dắt tay của cô, đi ra cửa.
Hoắc Vi Vũ nhớ trời còn đang mưa.
Cô rút tay lại, đi đến ngăn tủ lấy ra hai cây dù, đưa cho anh một cây.
Cố Cảo Đình nhận lấy, đi ra ngoài, tiện tay đặt trên bàn trà.
Xuống lầu dưới, Hoắc Vi Vũ mở dù ra mới phát hiện anh không có dù.
"Dù của anh đâu?" Cô khó hiểu hỏi.
Rõ ràng cô đưa cho anh rồi mà.
Cố Cảo Đìn cầm dù trong tay cô, ôm bả vai của Hoắc Vi Vũ, kéo cô đến sát người anh.
"Tôi cảm thấy, một cây dù là đủ rồi, chúng ta lái xe đi." Cố Cảo Đình nói ra, ôm cô đi vào trong mưa.
Dù không lớn lắm.
Che khuất cô, còn nửa người của anh thì lòi ra ngoài.
Trên bờ vai nhỏ vài giọt nước.
Ẩm ướt.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ rung động.
May mắn, xe của anh cũng không xa.
Anh mở cửa xe, để cho cô vào trước.
Anh mới miễn cưỡng che dù, đi qua đầu xe, lên ghế lái.
Hoắc Vi Vũ cầm khắn giấy lau vai cho anh.
Động tác tự nhiên, giống như vốn nên như vậy.
Cố Cảo Đình hơi hơi nở nụ cười, nắm chặt tay của cô, khởi động lái xe đi.
Phòng giám sát ở ngay trong lầu một.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đến.
Hoắc Vi Vũ không muốn anh lại che cho cô mà dính mưa.
Anh vừa dừng xe, cô liền đẩy cửa xe ra, chạy tọt vào trong.
Cố Cảo Đình cũng không che dù, chạy theo cô, quở trách nói:
"Cẩn thận bị bệnh."
Hoắc Vi Vũ nghiêng mắt nhìn anh:
"Anh không che dù hả?"
"Thể chất của cô có thể so với tôi sao?" Cố Cảo Đình trách cứ.
Được rồi, cô nghĩ đến bản thân ngày càng yếu, nên không phản bác được.
Hoắc Vi Vũ gõ gõ cửa.
Bên trong chỉ có một nhân viên trực đang ăn mì ăn liền.
"Cái kia, xin chào, tôi là người thuê phòng, các anh đều gắn camera giám sát ở hành lanh mỗi phòng phải không? Hồi nảy nhà tôi vừa bị trộm lẻn vào, tôi có thể kiểm tra camera giám sát chút không?" Hoắc Vi Vũ ôn tồn nói.
Chương 336: Thiên thần, người đàn ông của tôi.