“Nhược điểm của Cố Cảo Đình?” Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cô, Cố Cảo Đình lãnh khốc, vô tình, cái gì cũng làm được, nghe ngoại giới đồn anh ta là người đàn ông không có nhược điểm.
“Là cái gì vậy?”Hoắc Vi Vũ tò mò hỏi.
Thượng trung tá nhếch môi, khẳng định trả lời:
“Tôi không thể nói được.”
Hoắc Vi Vũ trầm mặt, biết mình bị Thượng trung tá trêu đùa, nhíu mày nhìn anh.
“Biết Quách phó quan biến mất như thế nào không?” Hoắc Vi Vũ không vui nói.
“Biết, chẳng qua tôi không giống Quách phó quan và dì Long.” Thượng trung tá tự tin nói ra.
“Không biết cô làm cách gì thuyết phục dì Long che dấu cho cô, Tư lệnh không thể lưu lại người ăn cây táo rào cây sung.” Thượng trung tá nhìn phía trước nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, lo lắng cho an toàn của dì Long, cô không muốn hại bà.
Lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho Cố Cảo Đình.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Gọi được, đầu bên kia truyền đến tiếng motor của phi cơ, rất ồn ào.
Hoắc Vi Vũ cúp máy, ồn ào như vậy, cô nói chuyện, anh ta cũng không nghe được.
Cô nhắn tin qua cho anh.
“Cố Cảo Đình, là tôi lén lút chạy đi, dì Long không biết, đừng trừng phạt bà.” Hoắc Vi Vũ nhắn.
Đinh đông một tiếng.
Cố Cảo Đình ngắn gọn nhắn qua, lời ít ý nhiều: “Không phát hiện được, cũng có tội.”
Hoắc Vi Vũ có chút giận, “bốp bốp” đánh mấy chữ: “Tại sao phải phát hiện? Anh muốn dì Long giám sát tôi sao? Mỗi một hành động của tôi anh đều phải biết sao? Tôi là vợ của anh, không phải người bị cầm tù.”
Ánh mắt của Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn tin nhắn của cô, khóe miệng hơi hơi giương lên, trả lời: “Câu cuối nói rất hay, dì Long trở về sẽ không bị trừng phạt, cô ở nhà phải ngoan, gọi điện phải tiếp, khuyên bảo phải nghe, biết không?”
Hoắc Vi Vũ đọc tin nhắn của Cố Cảo Đình, người dừng lại một chút.
Ý của Cố Cảo Đình là muốn thả tự do cho cô?
Cái bánh này thật lớn, xém chút nhấn cô xuống hố, cô thật muốn hỏi đây có phải thật không vậy.
“Tốt lắm, goob boy.” Hoắc Vi Vũ trêu chọc nói.
Cô không thể tưởng tượng phản ứng của Cố Cảo Đình khi nhận tin nhắn này, chắc anh ta sẽ ngây ngẩn cả người nhỉ.
Cố Cảo Đình giật mình thì sẽ thế nào?
Nghĩ đến đã thấy buồn cười rồi.
Hoắc Vi Vũ đợi mười phút, không thấy Cố Cảo Đình nhắn lại, chắc anh ta sẽ không nhắn lại rồi.
Cô ném di động vào túi, xê dịch mông, nằm trên ghế, nhắm mắt lại, lười biếng nói:
“Khi nào đến nhà thì gọi tôi.”
Lúc đầu cô chỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần một chút, không ngờ nằm chút liền ngủ say.
Điện thoại di động kêu lên, đánh thức Hoắc Vi Vũ, cô lau lau khóe miệng, nhìn ra cửa sổ, đã đến Tứ Xuyên rồi, lấy điện thoại di động ra.
Là khu nhà cũ Hoắc gia.
“Tiểu thư, lão gia muốn tối hôm nay người về một chuyến, người có rảnh không?” Nữ hầu của khu nhà cũ Hoắc gia hỏi.
Hoắc Vi Vũ đoán là vì chuyện của Hoắc Thuần, liền không muốn trở về:
“Không rảnh, xin lỗi.”
“Vậy tối mai?” Nữ hầu không buông tha hỏi.
“Tối mai cũng không rảnh.” Hoắc Vi Vũ từ chối nói.
“Vậy khi nào tiểu thư mới rảnh? Để gia gia chiều ý người.” Nữ hầu khó chịu nói.
“Ngày kia.”
“Tối ngày kia vào lúc 8 giờ, lão gia chờ các tiểu thư về.” Nữ hầu máy móc nói, cúp điện thoại.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ nặng nề, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thượng trung tá không giống Quách phó quan và dì Long, trong lòng nhớ kỹ.
Anh sẽ báo cáo chính xác.