Anh tàn nhẫn khóa chặt lấy cô, mắt đỏ ngầu, giống như đến từ Địa ngục, từ trong con ngươi toát ra nộ khí cùng hận thù.
Bởi vì phải cố kiềm chế ngọn lửa giận đang muốn bùng phát mà trán anh đầm đìa mồ hôi.
"Muốn về sao, không được tôi cho phép, em không thể về được! Hoắc Vi Vũ, tôi muốn em cả đời này làm nữ nhân không danh không phận của tôi, tôi không tin mình không thể nuốt chửng cáu ngạo khí ngút trời dư thừa đó của em." Cố Cảo Đình mất hết lý trí cả giận nói.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn Cố Cảo Đình, mắt mở to.
Anh có biết anh đang nói gì không chứ?
Cả đời không danh không phận...
Nếu anh kết hôn thì sao?
Cô không muốn là tiểu Tam.
Cô vô cùng thống hận loại tiểu Tam.
Anh không nên ép cô phải lựa chọn con đường mà cô không muốn.
Cô kiêu ngạo ngút trời, đó thật sự dư thừa sao?
"Tôi không..."
Cô còn chưa nói hết lời, môi đã bị Cố Cảo Đình chặn lại.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hoắc Vi Vũ lui lại phia sau.
Anh giữ chắc đằng sau gáy cô, không cho cô thối lui.
Môi anh lạnh như băng, rét thấu xương, một chút ấm áp cũng không có.
Lạnh quá, tới nỗi toàn thân cô khẽ run lên.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, sau đó ôm lấy cô đi vào bên trong khoang thuyền, ném cô lên trên giường.
Hoắc Vi Vũ bật dậy, nhảy xuống khỏi giường, chạy nhanh về phía cửa.
Anh cởi áo, sải một bước dài liền bắt được tay cô, kéo cô trở lại bên trong.
"Không cần như vậy, Cố Cảo Đình, tôi không cần làm người phụ nữ của anh. " Hoắc Vi Vũ tức giận nói.
Anh nhếch khóe môi, ánh mắt phong duệ vô tình, "thật ngại quá, em không có quyền quyết định đâu,."
"Có thể bình tĩnh nói chuyện được không?" Hoắc Vi Vũ bật khóc.
Anh cúi người, dùng miệng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô.
Đôi môi lạnh lẽo dọc theo hai má cô, hôn đến bên tai, âm thanh nguy hiểm vang lên: "Hiện tại muốn nói chuyện, không phải là sát phong cảnh lắm sao?"
"Không cần, Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ cầu xin.
Đáy mắt Cố Cảo Đình xẹt qua tia tàn ác. "Em tình nguyện bị đưa đến miệng Hart cũng không muốn cho tôi ư?!"
Cô nói không cần, là không cần làm nữ nhân không danh phân ở bên cạnh anh.
Cô tưởng rằng... Cô sẽ có danh phận, đường đường chính chính ở bên anh... Sinh cho anh một đứa nhỏ.
Hoắc Vi Vũ biết anh tức giận, cũng biết anh hiểu lầm, chủ động hôn lên môi anh.
Cố Cảo Đình nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên.
"Loại phụ nữ như cô, không có tư cách chạm vào tôi." Anh lạnh lùng nói lời cay nghiệt.
Hoắc Vi Vũ dừng lại một chút.
Ở trong lòng anh, cô là loại phụ nữ như thế nào?
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay thành quyền, móng tay găm vào da thịt cũng không cảm thấy đau.
Bên ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, giống như tình cảnh của cô hiện tại.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh, cô sẽkhông nhẫn nhịn, không cầu xin anh nữa."Anh có thể không cần tôi, nhưng không được phép sỉ nhục tôi như vậy."
"Chính cô tự sỉ nhục bản thân mình, tôi không làm bất cứ thứ gì hết." Anh cao giọng.
Không có khúc dạo đầu, cũng không có bất cứ báo trước nào, anh cứ thế, một đường tiến thẳng vào bên trong cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy đau đến chân tay rụng rời.
Toàn thân đều cương cứng.
Cố Cảo Đình không chuyển động vội, chậm rãi thưởng thức cảm giác chinh phục được này.
Có tiếng kêu rên.
"Không phải anh nói tôi không có tư cách chạm vào anh sao? Như bây giờ không phải là chạm vào à?" Hoắc Vi Vũ sắc mặt tái nhợt, quật cường hỏi.
"Nhớ cho kĩ, cái này không phải là động chạm, mà là xâm lược." Cố Cảo Đình lạnh lùng.
Hô hấp của anh dần trở nên nặng nề.
Mỗi một giây một phút đều là cực hạn hưởng thụ, anh muốn cứ như vậy mà chết đi, ít nhất vẫn sẽ có cô bên cạnh anh.
Anh không biết ngoại trừ sử dụng phương thức bạo lực như vậy, anh có thể dùng cách nào mới có được cô, mới không quyến luyến vướng bận về cô.
Lòng đau đến hít thở không thông.
Anh cúi đầu cắn bả vai cô, lực đạo rất mạnh, răng nanh xuyên qua da thịt cô, găm sâu hơn, nếm thử mùi vị máu tanh đầy hấp dẫn.
Yêu càng sâu, cắn mới càng sâu, sâu thẳng đến xương tủy.