"Hả? Tại sao phải qua Macao? Gấp như vậy?" Tiểu Ba không hiểu.
"Chị vừa nhận được tin tức, đội bên kia thu được hơn năm trăm vạn, chúng ta chỉ có hai trăm hai mươi vạn."
"Chị đã tính toán, nghề trồng ra xanh không khả quan lắm, vấn đề cũng quá nhiều. Chúng ta chỉ có thể cược một lần, được ăn cả ngã về không. Hoặc là thắng, hoặc là thua, dù sao tiền cũng không phải của chúng ta." Hoắc Vi Vũ lí trí nói.
Tiểu Ba nở nụ cười, phụ họa nói:
"Được, đều nghe Hoắc trưởng phòng. Cùng lắm thì mất việc thôi."
Hoắc Vi Vũ có chút xin lỗi nhìn Tiểu Ba:
"Nếu như em cũng theo WenDy, liền không cần lo thắng thua rồi, thật xin lỗi."
"Đi theo bọn họ cũng chỉ làm cái đuôi, không học được một chút tri thức nào, bây giờ em còn nhỏ, tầm nhìn hạn hẹp. Học tập mới là chuyện quan trọng, mà so với bọn họ Hoắc Vi Vũ trọng nghĩa hơn nhiều, em tình nguyện theo chị uống canh còn hơn theo bọn họ ăn thịt." Tiểu Ba cười hì hì nói.
Hoắc Vi Vũ có chút cảm động, vỗ vỗ bả vai Tiểu Ba:
"Chị có thể ăn canh thì em cũng có thể, chị có thể ăn thịt tuyệt đối em cũng có phần, chúng ta cùng cố gắng."
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
"Tốt tốt, cảm ơn Hoắc Vi Vũ, bây giờ em đi thu thập hành lý, chúng ta xuất phát."
Lúc bọn họ bay đến Macao đã mười hai giờ, Tiểu Ba chịu không nổi đã ngủ rồi.
Hoắc Vi Vũ ngủ đến trưa, cho nên hiện tại cũng không buồn ngủ, cô chuẩn bị đi xem tình hình ở sòng bài.
Trong sòng bài rất nhiều kiểu chơi.
Hoắc Vi Vũ đổi hai vạn thành thẻ đánh bạc, đầu tiên chơi trò đơn giản nhất là so lớn nhỏ.
Kỳ thật đánh bạc mười lần đánh cược chín lần thua, còn có người gian lận.
Mỗi lần cô đều là người đặt cuối cùng, nếu như nhiều người mua lớn thì cô liền mua nhỏ, nếu như mua nhỏ nhiều thì cô liền mua lớn.
Chơi một giờ, cũng thắng được hơn một vạn.
Cao thủ quá nhiều, cô không có nắm chắc phần thắng.
Cũng có người chơi 21 điểm. Thắng thua đều nằm trong tay của người chia bài.
Hoắc Vi Vũ dạo một vòng, không có kiểu chơi nào cô chắc chắmn sẽ thắng cả.
Suy nghĩ một chút, dù sao cô cũng thắng hơn một vạn, nếu thắng thì được thêm một vạn, thua cũng huề vốn.
Hoắc Vi Vũ ngồi trên bàn quay thoi.
Cô chọn giữ 100 và 1000.
Cao thủ hẳn sẽ không chơi thấp như vậy a!
Phòng quan sát
Cố Cảo Đình híp mắt.
Hoắc Vi Vũ vừa xuất hiện, anh liền nhận ra cô.
"Sao cô ta lại ở đây, cô ta biết chúng ta đến Macao sao?" Thượng trung tá kinh ngạc nói ra.
"Em ấy tranh tài cùng một đội khác, trong vòng một tháng ai kiếm được lời nhiều hơn sẽ thắng. Khả năng lợi nhuận của em ấy và đội khác chênh lệch rất xa, cho nên mới liều thử, được ăn cả ngã về không, đến Macao tìm vận may. Trình Dật, cố ý thua em ấy 10 triệu, không được lưu lại dấu vết." Cố Cảo Đình phân phó nói.
Thượng trung tá có chút không hiểu:
"Tư lệnh, sao ngài biết cô ta thiếu 10 triệu!"
"Hoắc Vi Vũ rất cẩn thận, nếu không phải bị bất đắc dĩ, em ấy sẽ không tới Macao đánh bạc. Kiếm đủ thì ngày mai sẽ không tới, nếu như ngày mài em ấy lại tới, thì tiếp tục thua cho em ấy 10 triệu là được." Cố Cảo Đình tỉnh táo phân tích nói, anh vẫn hiểu một chút về Hoắc Vi Vũ.
"Tư lệnh tốt với cô ta như vậy, cô ta lại không biết, đáng giá không?" Thượng trung tá bênh vực Cố Cảo Đình nói.
"Mệnh của tôi đều là của em ấy, chút tiền thì tính là gì. Được rồi, đi làm việc của anh đi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, nhìn Hoắc Vi Vũ trên màn ảnh.
Thượng trung tá cắn răng.
Anh quyết định giúp Tư lệnh đạt được ước muốn.