Hoắc Vi Vũ cảm thấy trong mắt cay chát, nhìn bóng đêm đen nhánh, mày hơi nhíu lại.
Anh thay đổi, cô có thể cảm giác ra.
Đó là chi tiết từng chút từng chút, chậm rãi thâm nhập vào trong lòng cô.
Đáng tiếc……
Hiện thực, đã không chấp nhận được cô thiệt tình trả giá.
Bọn họ, nên làm sao đi xuống.
*
Sáng sớm
Hoắc Vi Vũ tỉnh lại, mở to mắt, theo bản năng nhìn về bên cạnh.
Cố Cảo Đình đã không còn nữa.
Không biết vì sao, mỗi lần anh ở bên người, tình huống cô mất ngủ sẽ cải thiện rất nhiều.
Anh đi, cô cũng không biết.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Di động vang lên.
Cô lấy ra di động của mình, là điện thoại của Tô Bội Ân.
Cô trực tiếp cúp, nhìn về thời gian, đã tới 9 giờ.
Đứng dậy, đánh răng, rửa mặt, đi ăn bữa sáng nhà dưới lầu.
bữa sáng ở khách sạn là hình thức tiệc đứng.
Hoắc Vi Vũ cầm hai lát bánh mì, đặt ở máy nướng bánh, rót một ly sữa bò, gắp hai miếng cà chua, một ít thịt xông khói, xới nửa chén cơm chiên trứng, để trên bàn cơm.
Cô lại lấy mâm xới nửa chén đồ ăn, nửa chén miến thịt băm.
Đinh một tiếng. Bánh mì nướng xong.
Cô đi lấy bánh mì, lại thả hai miếng ở máy nướng bánh, cầm một ít hạt hắc cùng dưa hấu.
Mới vừa ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị ăn.
Cô liền nghe được giọng Tô Bồi Ân vang lên, “Hoắc Vi Vũ, cô không giảm béo phì sao? Ăn nhiều như vậy?”
Hoắc Vi Vũ: “……”
Cô nhíu mày trừng Tô Bội Ân.
Anh kéo ghế dựa ra, ngồi xuống ở phía đối diện cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn bàn của anh một chút, bên trong bỏ hai lát bánh mì nướng, một miếng thịt xông khói, một ít rau xà lách, còn có một ly sữa bò.
Cô lười để ý đến anh, cúi đầu ăn cơm chiên trứng.
Tô Bội Ân đem rau xà lách cùng thịt xông khói kẹp ở bên trong bánh mì, cắn một ngụm, xem cô xoay đầu, con mắt đều không nhìn anh.
Anh đá đá ghế cô, “nè.”
Hoắc Vi Vũ bực bội nhìn về phía anh.
“bộ dáng cô ăn sao xấu như vậy? Có thể ưu nhã một chút không? Ảnh hưởng người muốn ăn.” Tô Bồi Ân ghét bỏ nói.
tính tình Hoắc Vi Vũ lập tức bạo phát, “Tôi kêu anh nhìn sao? nhiều chỗ ngồi vậy, anh có thể không ngồi đối diện với tôi.”
Tô Bồi Ân tươi cười, một chút cũng không tức giận, mang theo giọng điệu trêu chọc nói: “Đều nói nhất nhật phu thê bách nhật ân, cô liền đối với tôi như vậy.”
trên mặt Hoắc Vi Vũ tràn ngập lệ khí, không có khống chế được hành vi của mình, bắt lấy ly sữa bò, hất tới trên mặt Tô Bồi Ân.
mắt anh mang tia sáng kỳ dị, lôi điện nhanh chóng hiện lên.
Hoắc Vi Vũ vô ngữ.
Anh đứng ở bên cạnh cô, cúi người, một tay chống ở bên cạnh người cô, “Làm gì đối với tôi hung dữ như vậy?”
Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, nhìn về phía Tô Bồi Ân, lạnh lùng nói: “Lấy thông minh tài trí của Tô tổng, sẽ không biết vì sao tôi đối với anh hung dữ như vậy?”
Tô Bồi Ân gục xuống đôi mắt xem cô, lấy giọng không nhẹ nói: “Ngày hôm qua lúc cô cùng tôi làm không phải thực vui vẻ sao? Còn làm tôi khắc sâu, nói thực thoải mái, xong việc liền trở mặt.”
Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh, trong mắt đỏ đậm.
Hít sâu, hít sâu.
Cô lý luận với Tô Bồi Ân, một chút chỗ tốt đều không có.
da mặt anh dày đã có thể ghi lại trong Guinness.
Nếu anh cảm thấy cô xấu, cô chỉ có càng xấu, càng làm anh ghét bỏ.
Hoắc Vi Vũ đem toàn bộ thịt xông khói, cà chua đều kẹp ở bên trong bánh mì, cắn một mồm to, đầy miệng đều là mỡ.
Tô Bồi Ân nhíu mày, hồ nghi nhìn cô.
Cô cố ý ở trước mắt anh không có hình tượng như vậy sao?