“bây giờ mẹ biết con bị rất nhiều đau khổ, mẹ hi vọng cuộc sống sau này, mẹ có thể tận lực đền bù cho con.” Quyền Linh đỏ hồng vành mắt nói, ánh mắt sáng quắc nhìn Hoắc Vi Vũ, nhu nhược động lòng người.
Hoắc Vi Vũ lãnh đạm nhìn Quyền Linh.
Mẹ của cô, tâm can nhiều hơn Tỷ Can một khiếu, đẹp như tây tử lại hơn ba phần.
Nam nữ đều giết, già trẻ đều chơi.
Nguyên nhân chính là vì cô, cho nên, mới có thể trở thành người phụ nữ sau lưng Duật Cẩn đi.
bà còn được Cố Ngạo Thiên thích, không phải sao?
“bà cùng Cố Ngạo Thiên là quan hệ gì?” Hoắc Vi Vũ trực tiếp hỏi, nhìn kỹ Quyền Linh.
Quyền Linh hơi kinh hãi, kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ, “làm sao con biết mẹ và ông ta…… Ai nói cho con?”
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
“Các người rốt cuộc là quan hệ gì!” Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi-ben chất vấn.
“mẹ và ông ta không có quan hệ.” Quyền Linh nói dứt khoát, xoay mặt.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, đứng lên.
nếu bà không chịu nói thật, cô cũng không hỏi làm gì.
Mặc kệ cô hỏi cái gì, Quyền Linh đều có thể nói dối.
Hoắc Vi Vũ đi đến cửa.
Quyền Linh sốt ruột, buột miệng nói: “lúc mẹ còn trẻ cùng ông ta nói qua một đoạn.”
Hoắc Vi Vũ liếc xéo hướng Quyền Linh, “lúc còn trẻ, bao lớn?”
“Lúc ấy mẹ mới mười tám, là văn nghệ quân đội bên trong quân khu, bởi vì biểu hiện tốt, đi khắp nơi cấp quân khu biểu diễn cho các binh lính, lần đó, mẹ vào quân khu đặc thù bên trong, gặp Cố Ngạo Thiên, kinh sợ thoáng nhìn, mẹ liền trầm luân.” Quyền Linh bi thương nói.
Hoắc Vi Vũ xoay người, đi tới bà, “Sau đó thì sao?”
“Người nhà của ông ta không cho phép chúng ta lui tới, mẹ lại khư khư cố chấp.” trong mắt Quyền Linh hàm chứa nước mắt, cúi đầu.
Hoắc Vi Vũ không nói lời nào, chờ bà nói tiếp.
Quyền Linh hít hít cái mũi, rõ ràng có chút kích động.
bà đã tận lực khắc chế, nhưng mà, trên cổ hằn mạch máu cùng gân xanh, biểu hiện bên trong nội tâm bà sóng gió mãnh liệt.
“mẹ cửu tử nhất sinh, sinh ra con ông ta, chỉ là, cùng ngày mẹ sinh nở, ba ba ông ta bóp cổ con của mẹ, từ trên lầu mười ném xuống, mẹ trơ mắt nhìn con mình bị ngã chết.” Quyền Linh gắt gao cầm nắm tay.
“Cho nên, bà câu dẫn Duật Cẩn, muốn ông ta báo thù cho bà?” Hoắc Vi Vũ hồng vành mắt, suy đoán.
“mẹ còn chưa có ở cữ xong, Cố Ngạo Thiên liền chia tay với mẹ, cưới Thái Nhã, ông ta không nên chết sao? Nếu ông ta bạc tình như vậy không nên tới trêu chọc mẹ không phải sao? Mẹ nơi nào không tốt, điểm nào mẹ không bằng Thái Nhã, bất quá mẹ chỉ là không có bối cảnh hơn người như bọn Thái Nhã mà thôi.” Quyền Linh chảy nước mắt nói.
“lúc bà giơ lên dao mổ, hướng người bà đã từng yêu chém tới, bà không có điểm nào tốt.” Hoắc Vi Vũ thất vọng nói với Quyền Linh.
“mẹ không có, mẹ chỉ lựa chọn từ bỏ, lựa chọn quên đi, lựa chọn không hề suy nghĩ tới.” Quyền Linh rút khăn giấy, lau nước mắt, hoãn cảm xúc, bình tĩnh rất nhiều.
“mẹ rời đi quân khu, gia nhập đoàn vũ đạo cả nước biểu diễn các nơi, cha của Cố Ngạo Thiên quyền thế rất lớn, ông ta hủy diệt quá khứ của mẹ, ông ta không muốn mẹ trở thành vết nhơ của Cố Ngạo Thiên, ảnh hưởng tiền đồ của Cố Ngạo Thiên, cho nên, chuyện của mẹ và ông ta không có bao nhiêu người biết.”
“Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chỉ cần đã làm, đã phát sinh, liền sẽ lưu lại dấu vết, luôn có người tồn tại, trong trí nhớ bảo tồn đoạn ký ức này.” đôi mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên, sương mù nhuộm đôi mắt.
Cô cùng Cố Cảo Đình, có lẽ, vĩnh viễn ở trong bóng tối, đã bị xóa đi.
Chính là, trong trí nhớ của cô, cũng sẽ lưu lại……