Mộ Tuyết Đồng một tay gắt gao kéo tiểu công chúa Hàn Yên Mộng, dùng hết toàn bộ lực lượng của hắn, ở trên mặt tuyết trắng liều mạng chạy như bay. Hắn thậm chí còn không dám quay mắt lại nhìn một cái, bời vì hắn biết, chỉ cần mình vừa quay đầu lại, cho dù chỉ là trong nháy mắt, tốc độ liền khó tránh khỏi bị giảm bớt, chỉ sợ dù chỉ là thời gian trong nháy mắt này, cũng là có khả năng bị đuổi theo, như vậy thì bọn người Tam trưởng lão hy sinh sẽ toàn bộ trở thành vô nghĩa!
Cho nên hắn buồn bực, trong lòng bi phẫn mà chạy trốn, toàn lực chạy trốn!
Từ phía sau rất xa truyền đến một tiếng nổ mạnh, đó là do cao thủ Thần Huyền dùng hết toàn lực của mình, thậm chí mỗi phân tiền năng, kiệt lực mà công kích địch nhân mới có thể phóng ra huyền lực có tính nổ mạnh! Mộ Tuyết Đồng thân mình tuy rằng chỉ là Thiên Huyền cảnh giới, nhưng hắn là danh gia đệ tử. Ngân Thành lại có nhiều Thần Huyền cao thủ, tiếng động như này hắn chính là hiểu rất rõ ràng.
Theo đó, tiếng cười thê lương của Tam trưởng lão từ xa xa truyền đến:
- Tiêu Hành Vân, lần này có thể thỏa nguyện rồi chứ? Ha ha ha…
Thanh âm của Tiêu Hành Vân cuồng nộ vang lên:
- Liều Mạng? Mọi người toàn lực ra tay, chém hắn cho ta!
Tiếp theo đó là một trận âm thanh dị thường hỗn loạn do binh khí giao kích vang lên. Nhưng vì khoảng cách quá xa, âm lượng cũng hơi yếu. Lại có một tiếng kêu bi thảm vang lên thật dài, vang vọng Tuyết Phong, sau đó là thanh âm kiên quyết của Tam trưởng lão:
- Đến đây đi, cùng ta lên đường đi! Ha ha ha…
- Ầm!
Một tiếng nổ mạnh kịch liệt, theo đó là liên tiếp tiếng kinh hô thảm thiết.
Mộ Tuyết Đồng trong mắt nước mắt ào ào tuôn rơi.
Hắn biết.
Tam trưởng lão Hàn Phi Vân đã tan xương nát thịt, tự bạo rồi!
Vì kéo dài thời gian, dùng hết khả năng để kéo dài, Tam trưởng lão cuối cùng ngay cả thân thể cũng không hề lưu lại…
Mộ Tuyết Đồng mang theo Hàn Yên Mộng phi thân sưu sưu liên tục xuyên qua rừng tùng rậm rạp, liên tiếp ở ba phương hướng đều để lại dấu chân, sau đó hít một hơi, phát huy toàn bộ công lực, giống như sao băng vụt bay, trực tiếp vọt qua tám trượng khoảng không, dừng lại không ngừng mang theo Hàn Yên Mộng rơi vào dưới vách núi phía trước, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Ở chỗ này cố ý bố trí ngụy trang mới là biện pháp thoát thân tốt nhất!
Chỉ một lát sau, Tiêu Hành Vân nhẹ bay rất nhanh tới đây, cẩn thận xem kỹ xung quanh một phen, nồi giận vung tay lên:
- Lục soát cẩn thận! Trên mặt tuyết có dấu chân, bọn chúng tuyệt đối trốn không xa! Chia ra ba đường cẩn thận tìm tòi, hiện giờ chỉ còn lại mấy tên tiểu tặc này, không đáng để lại hậu hoạn, lục soát mỗi một tấc đất cho ta! Dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm ra bọn chúng! Nếu phát hiện, cũng không cần lưu lại người sống, giết không tha!
Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia ngủ một giấc thật ngon, thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Trong cảm giác quả nhiên là đã lâu không có ngủ đã ghiền như vậy.
Khả Nhi vì hắn trông cửa, tiểu nha đầu này chính là tương đối tận chức tận trách, bất kỳ kẻ nào cũng không cho phép đi vào quấy rầy giấc ngủ của thiếu gia.
Mãi đến khi qua bữa cơm trưa, có hạn nhân truyền báo. Nói là có một người tên là Bách Lý Lạc Vân cầu kiến. Quân Khương Lâm lúc này mới ưỡn lưng, ngồi dậy, lẩm bẩm:
- So với dự tính của ta còn sơm hơn ba ngày!
Nói xong liền đứng dậy, nói:
- Ta tự mình ra gặp tiểu tử đó!
Thời điểm đi ra nhìn thấy Bách Lý Lạc Vân. Tên thiếu niên thiên tài của Bách Lý thế gia này cả người đều phong trần mệt mỏi, thần tình cũng mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại kiên định sắc bén khác thường, khí chất trên người so với trước kia cũng nhiều thêm vài phần khốc lệ.
Bách Lý Lạc Vân cứ như vậy đứng ở đó. Toàn thân cũng không động nhưng lại phát ra một loại khí thế lạnh lùng uy nghiêm đáng sợ, làm cho thủ vệ Quân phủ cảm giác có chút không thoải mái, không kìm lòng được liền nổi lên mười hai vạn phần đề phòng, phải biết rằng Quân gia là binh gia, cho dù là thủ vệ cũng đều là kẻ ăn ngủ ở chiến trường, đều là binh sĩ động đao thương, riêng với khí thế dũng sĩ bách chiến này trình độ sắc bén có thể nghĩ là biết.
Nhìn thấy Quân Khương Lâm tự mình đến gặp, Bách Lý Lạc Vân trong mắt hiện lên một tia bất ngờ, trọng trọng ôm quyền:
- Công tử. Ta đã trở về!
- Trở về là tốt rồi.
Quân Khương Lâm thản nhiên cười cười:
- Sự tình xử lý như thế nào?
- Năm mươi người, không thiếu một ai, đều đã bị ta tru sát! Hơn nữa, ngoại trừ vài câu thơ lưu lại kia. Bất cứ dấu vết nào cũng không có!
Bách Lý Lạc Vân thản nhiên trả lời, nhưng trong giọng nói bình thản lại đã tràn ngập sự tự tin và kiêu ngạo vô cùng.
- Làm tốt lắm. Khổ cực cho ngươi rồi!
Quân Khương Lâm vỗ vỗ vai hắn:
- Ta đã an bài địa phương cho ngươi, trước tiên hãy nghỉ ngơi cho thật tốt! Chuyện khác để sau này hãy nói!
Quân Khương Lâm nhíu nhíu lông mày, vị trí của Bách Lý Lạc Vân, còn chưa đạt được như mình mong muốn. Ngạo khí vừa rồi của hắn. Chính mình lại có thể cảm nhận rõ ràng được!
Đây chính là không được! Là một sát thủ nếu mà kiêu ngạo như vậy không phải là sự tình tốt lành gì!
- Công tử, không biết, cha ta bọn họ…
Bách Lý Lạc Vân hơi có chút chần chờ nói.
- Ta vừa rồi có nói qua, chuyện khác để sau hãy nói. Ngươi không nghe thấy sao?
Quân Khương Lâm sắc mặt trầm xuống, ánh mặt lại thâm ý nhìn Bách Lý Lạc Vân một chút. Trong ánh mắt, tràn ngập quyền uy!
Bách Lý Lạc Vân đột nhiên hiểu ra, sắc mặt khẽ đổi, khom người nói:
- Lạc Vân tuân lệnh.
Quân Khương Lâm khẽ cười:
- Nể tình ngươi là một người con có hiếu, bỏ qua lần này, sẽ không có lần sau nữa!
Bách Lý Lạc Vân sắc mặt đúng đắn, cung kính nói:
- Đa tạ công tử đại lượng!
- Vua không gạt binh, ta đáp ứng chuyện của ngươi, tự nhiên sẽ làm. Bọn họ ba ngày trước đã tới Thiên Hương thành. Ta đã thu xếp ổn định chỗ ở cho lệnh tôn. Bỏ đi, không thấy cha ngươi, ngươi thủy chung trong lòng bất an, đơn giản liền mang ngươi tới vậy! Đi theo ta.
Quân Khương Lâm sải bước ra khỏi cửa, dẫn hắn đi vòng về phía sau.
Bách Lý Lạc Vân là người thong mình, chỉ cần nói một lần là được rồi. Không cần phải nhiều lời, cũng không cần giải thích. Mọi người trong lòng đều hiểu rõ!
Cự ly cách Quân gia đại trạch không xa, một tòa đại trạch viện rõ ràng trước mắt.
"Lạc Vân phủ!" Ba chữ đại tự màu vàng lóng lánh. Dưới ánh mặt trời, càng thêm lộng lẫy.
Trước của là vài tên thủ vệ, tinh thần sung túc, dáng người dũng mãnh.
Trong phủ, phụ thân Bách Lý Lạc Vân đang thích ý ngồi trên ghế dựa ở sân trước, mặc trường bào đẹp đẽ quý giá làm bằng da huyền thú, vẻ mặt thỏa mãn cùng hạnh phúc.Ở phía sau hắn, có một vị tiểu thị nữ xinh đẹp, đang cần mẫn bóp vai cho hắn. Trong viện, còn có vài tên đầy tớ già đang cần cù quét dọn.
Bách Lý Lạc Vân kinh hỉ phát hiện, cha mình sắc mặt so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Không những khuôn mặt hồng nhuận hơn rất nhiều mà còn trông trẻ hơn. Cả người giống như là được thay da đổi thịt, trông như khi hắn còn trẻ, thậm chí nếp nhăn trên mặt cũng ít đi rất nhiều.
- Nơi này. Từ nay về sau, sẽ là nhà của ngươi, nhà của Bách Lý Lạc Vân.
Quân Khương Lâm mỉm cười khẽ nói.
- Nhà của ta.
Bách Lý Lạc Vân ngây dại.
Nhà. Chính mình vốn cũng là có nhà, nhưng mà là Bách Lý thế gia kia. "Nhà" cũng là tràn đầy ký ức đau thương. Đó căn bản chính là một cãi nhà giam khó có thể thoát khỏi. Căn bản sẽ không có chút cảm giác gia đình nào.
Làm sao có thể nghĩ tới, mình ở chỗ này lại có được một cái nhà, nhà mới tinh, một ngôi nhà hoàn toàn là thuộc về mình cùng cha.
Nhìn thấy hoa cỏ trong viện, Bách Lý Lạc Vân đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác ấm áp dị thường, tuy rằng đã là tháng mười một trời đông giá rét, nhưng cả người lại cảm thấy ấm áp.
Nguyên bản trái tim lạnh như băng của hắn, lại cũng ấm lên.
Quân Khương Lâm khẽ mỉm cười, lẳng lặng đi ra ngoài, để cho Bách Lý Lạc Vân chính mình cảm thụ tư vị này.
Loại cảm giác này, Quân Khương Lâm biết. Cho nên hắn không muốn quấy rầy.
Một lát sau, Bách Lý Lạc Vân vẻ mặt kích động vột ra, thấy Quân Khương Lâm, đột nhiên thân hình nghiêm, sắc mặt nghiêm túc, trang trọng quỳ xuống.
Quân Khương Lâm tay trái khẽ vung, một cỗ tiềm lực nảy sinh chế trụ Bách Lý Lạc Vân đang muốn hạ bái, khẽ nói:
- Làm cái gì vậy? Ngươi nếu theo ta. Ta tự nhiên sẽ an bài hết thảy thật tốt cho ngươi. Khiên ngươi không còn phải lo lắng gì, đây cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta cần chính là trợ thủ đắc lực dốc sức vì ta, mà không phải là loại côn trùng chỉ biết phục lạy.
Quân Khương Lâm không khoan nhượng đưa hắn kéo lên.
- Có lẽ đối với công tử mà nói cảm thấy là bình thường. Nhưng với ta mà nói, cũng là ân sâu như trời cao đất rộng.
Bách Lý Lạc Vân nghiêm túc nói, nhìn thấy ánh mắt Quân Khương Lâm, lần đầu tiên ngoại trừ sự kính sợ đối với cường giả. Còn có thêm vài phần tôn kính!
- Việc này không cần nói nhiều! Lạc Vân ngươi cũng là người hiểu chuyện, có những việc không cần nói nhiều, ngươi cũng hiểu được. Chúng ta dứt khoát vẫn là một câu nói kia, cũng là một câu nói công bằng nhất: nếu Bách Lý Lạc Vân ngươi vô dụng. Ta sẽ không trả giá như vậy với ngươi. Mà chính ngươi cũng thấy rõ ràng, giá trị của ngươi, không phải chỉ đơn giản là một tòa nhà mà thôi. Chúng ta còn phải cùng nhau tung hoành thiên hạ! Ta cần là năng lực của ngươi! Nhớ rõ câu nói trước kia của ta, chỉ một lần này, vĩnh viễn không có lần sau!
Quân Khương Lâm chậm rãi nói.
Lời của hắn nói thực thong thả, thực thẳng thắn. Thậm chí là rất khó nghe.
Nhưng Bách Lý Lạc Vân lại biết, đây mới chính là lời nói thật! Cũng là lời nói xuôi tai nhất!
Mỗi người đều mong vận may từ trên trời rơi xuống đầu mình, nhưng lại không hề nghĩ tới, ngươi không có gì cả. Dựa vào cái gì việc tốt lại rơi xuống đầu ngươi nhiều như thế? Ngươi không có bổn sự gì, chuyện gì cũng không làm được, vậy thì, dựa vào cái gì mà muốn người khác trả công cho ngươi!
Việc này cũng giống với đạo lý tặng quà cho quan chứ không tặng quà cho một lão nông dân. Bởi vì quan có thể làm được việc, nhưng lão nông dân lại không làm được. Ách, đương nhiên, nếu mà ngươi coi trọng con gái như hoa như ngọc của lão nông dân, vậy thì không nói.
Nhưng hiểu được là một chuyện, có thể thẳng thắn nói ra lại là một chuyện, nói ra mà làm được, lại là một chuyện khác.
Hiện tại trong một vài gia tộc quyền quý nhân tài không dưới một trăm thậm chí còn là nhiều hơn. Nếu mỗi một nhân tài đều là thưởng nhà, thưởng thị nữ, ra tay hào phóng như vậy thì phỏng chừng dù là giàu có đệ nhất thiên hạ cũng muốn chịu không nổi.
Quân gia có nhiều cao thủ phục vụ như vậy. Vì sao lại chiếu cố riêng mình như thế? Chẳng lẽ Bách Lý Lạc Vân ta so với Lão Hồ Ly kia, thậm chí là Thiên Huyền, Địa Huyền cao thủ càng hữu dụng hơn? Điểm này, ngay cả Bách Lý Lạc Vân trong lòng cũng không mấy tự tin.
Cho nên Bách Lý Lạc Vân gật đầu thật mạnh, cũng không đem sự cảm động của mình biểu hiện ra ngoài. Mà là kiên định nói:
- Ta hiểu được!
- Ừ, không tồi! Xem ra huyền công của ngươi tại đoạn thời gian này lại tiến thêm một giai, lần trước gặp ngươi chính là Ngọc Huyền đỉnh phong. Hiện tại cũng đã là Địa Huyển sơ cấp đỉnh phong? Chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến lên Địa Huyền trung giai. Loại tốc độ tiến bộ này, thật đúng là thần tốc a!
Quân Khương Lâm hai mắt đánh giá hắn, đột nhiên có chút kinh ngạc hỏi.
- Việc này vẫn là nhờ vào khỏa thần đan kia của công tử. Sau khi ta ăn. Cơ hồ là trong nháy mắt đột phá cửa khẩu Ngọc Huyền đỉnh phong, tăng lên Địa Huyền cảnh giới, sau đó ta vận công hấp thu dược lực một lần, sau khi hấp thu xong, ta cũng thật không tin tưởng lắm, chỉ bằng vào dược lực của khỏa đan lực này, lại có thể khiến ta tăng lên nhiều như vậy, quả nhiên là thần đan.
Bách Lý Lạc Vân nói đến chuyện này, bộ dáng lại thật sự là có chút kích động. Nhớ tới lúc ấy chứng kiến trên người mình toát ra quang mang hỗn độn kia, hưng phấn đến độ tay chân múa loạn. Không nhịn được đỏ mặt lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!