"Rượu này được cất vào năm ta hai tám tuổi, lúc đó đang là tháng giêng, phía bắc tới tận Tuyết Phong, phía nam xuống tận băng xuyên(dòng sông băng), đông đến lưu vân, tây tới những dãy núi hùng vĩ, mất gần năm năm mới sưu tập được hơn ba mươi loại kỳ hoa dị quả, phối lấy năm loại tinh túy nhất, dùng nước lấy từ Tuyết Phong, làm ra hai vò rượu này." Tống Thương bàn tay đặt lên vò rượu, trên mặt có chút sầu não nói: "Rượu vừa nhưỡng xong chưa được bao lâu thì Tống mỗ liên tục gặp tai kiếp, không ngóc đầu lên được đành tới Thiên Hương mai danh ẩn tích chứ không xuất hiện trên giang hồ nữa. Mà mẻ rượu ngon làm khi đó, cũng chỉ còn lại hai vò mà trước nay ta không nỡ uống này. Hai vò rượu đây có thể nói chính là tuyệt tác một đời của ta.
Nghe hắn nói vậy, Vương gia cùng với hắc bào nhân Ưng Bác Không trái lại càng cảm thấy hứng thú hơn với hai vò rượu kia.
"Mất hẳn năm năm, hành tẩu khắp nơi trong thiên hạ, chỉ vì nhưỡng ra hai vò rượu này..." Ưng Bác Không có chút cảm thán, lắc lắc đầu: "Nếu đổi lại là ta, cho dù mất cả trăm triệu năm cũng không làm được "Như vậy có xứng đáng là đệ nhất tửu không? Ha hả..." Tống Thương cười đến độ quái dị, làm cho người ta có cảm giác y đang cười vì đau lòng: "Bởi vì ta toàn tâm toàn ý trong mấy năm liền với mong muốn làm ra thiên hạ đệ nhất tửu cho nhân gian... Nhưng với ta đó chính là thương hải tang điền a!"
"Nói cho cùng, rượu này phẩm chất không tồi xếp vị trí thứ hai là chính xác, còn riêng về thủ đoạn làm ra nó, xứng đáng được tán thưởng." Quân Khương Lâm vỗ tay nói: "Bất quá, có thủ đoạn độc đáo để nhưỡng rượu cũng không có nghĩa sẽ thành công. Rượu ngon dở ra sao, còn phải nhờ những người phẩm rượu đưa ra những nhận xét khách quan mới biết được."
Ba người đồng trợn mắt lên, câu nói của Quân Khương Lâm đúng là đã đắc tội cả ba người cùng lúc, có thủ đoạn cũng không đồng nghĩa sẽ thành công, rượu này thật ra cũng không phải là loại rượu ngon nhất! Cái gì mà ý kiến khách quan? Sao không nói bọn ta sẽ thiên vị luôn đi? Ưng Bác Không lạnh lùng nhìn hắn, vừa mới thấy tiểu tử này có chút thuận mắt, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy tên tiểu tử này thật đáng ghét, dám bật lại mình, hơn nữa còn tỏ vẻ nghi ngờ mình sẽ không phán xét công bằng? Nghĩ vậy hắn nhịn không được, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, theo như ý của ngươi vừa nói, thủ đoạn(phương pháp) không quan trọng? Thử hỏi mọi thành công từ cổ chí kim tới nay, hay những bậc tiền bối lưu danh muôn thuở, có người nào không phải là người có thủ đoạn? Không lẽ thành công hay không chỉ dựa vào miệng nói mà được sao!"
"Thủ đoạn tất nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng thế nào thì cần phải xem thủ đoạn đó có đáng giá hay không!" Quân Khương Lâm cũng không có chút e sợ nào, lạnh lùng nói: "Nếu như tin tưởng vào bản thân tất nhiên sẽ thành công, cái này gọi là có chí thì nên. Thế nhưng, nếu đã biết rõ không có hi vọng mà vẫn cố chấp làm như vậy, đó chính là thiên hạ đệ nhất ngốc!"
"Không sai, tất cả những nhân vật thành công lưu danh sử sách từ cổ chí kim tới nay, bất kể người nào cũng có tính cách khác người, đặc biệt là sự cố chấp! Một khi đã xác định được mục tiêu của mình, họ sẽ bất chấp tất cả để đạt được nó, tuyệt không chùn chân quay đầu lại, cho dù là phải liều mạng, và cũng vì thế mà cuối cùng mới được thiên hạ thừa nhận. Rồi tất cả những cố sự về họ sẽ lưu truyền hậu thế. Tỷ như, ở phương diện đấu tranh dựng nước trên đại lục tại Thiên Hương quốc ta có Khai quốc đế vương - Dương Khai Thiên; còn trong số các Huyền công tông sư, những ví dụ tương tự không thiếu! Bất quá, vừa rồi tiền bối có nói một câu vô cùng chính xác đó là, thành công hay không không thể dựa vào miệng mà nói được! Chắc chắn một điều rằng, chỉ cần tùy tiện chọn ra một vị Huyền công tông sư thành danh, cũng thấy được thành công không thể dựa vào cái miệng nói mà được!"
"Huyền công tông sư, sao? Ngươi biết được mấy người đây?" Ưng Bác Không vặn ngược lại, muốn hắn kể ra tên của vài người, bộ dạng có phần thích thú.
"Thiên hạ bát đại tông sư, thanh uy hiển hách, chỉ sợ không muốn biết cũng không được? Đứng hàng đệ nhất, từ trước tới nay chính là Thần long thấy đầu không thấy đuôi - Thần ưng Chí tôn Vân Biệt Trần, bên người một cửu cấp Huyền thú làm bạn, nghe nói nhiều năm trước tu vi của người này đã đạt tới Chí tôn Thần Huyền đỉnh phong! Tiêu diêu tự tại, nhưng mỗi khi xuất hiện ở nhân gian, đều phát sinh đại sự kinh thiên động địa!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!