- Ngươi suy nghĩ tới đâu thế, ta là nói không phải còn có ta sao chứ?
Quân Khương Lâm chỉ chỉ lồng ngực mình, vẻ mặt nhân nghĩa bao thiên.
- Ta sẽ sóng vai cùng ngươi chiến đấu!
"Tiểu tử ngươi là cái rắm gì!
Ưng Bác Không phát hỏa:
- Rắm đánh ra còn có cái động tĩnh, có điểm hương vị, ngươi ngay cả cái rắm cũng không bằng, người ta thổi một cái có thể làm chết tiểu tử ngươi! Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Trang tùy tiện vơ một cái cũng có được hơn mười tên Chí Tôn Thần Huyền cao thủ, lão phu một người song quyền nan địch tứ thủ, chỉ có thể chống đỡ hai ba người, liều chết cũng có thể ngăn trở bốn năm người là quá lắm rồi, nhưng còn những người khác phải làm sao bây giờ? Như thế nào mới có thể bảo toàn Quân Gia ngươi?
- Làm hết sức là tốt rồi!
Quân Khương Lâm nâng cằm, thâm trầm nói.
- Ta… ta… con bà ngoại nó, ta đập chết ngươi bây giờ!
Ưng Bác Không giận giữ, trực tiếp thốt ra lời mắng chửi.
- Làm hết sức, các ngươi có thực lực đó sao? Thật… thật là vô liêm sỉ cực kỳ!
Ưng chí tôn kích động nói.
- Yên tâm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến trước núi ắt có đường.
Quân Khương Lâm an ủi:
- Ngươi gấp làm cái gì?
- Nếu là thẳng không được? Tới núi không có đường?
Ưng Bác Không trừng mắt, muốn táp một cái rồi nuốt trọng luôn tên tiểu tử này. Thực chưa thấy qua một người không tâm không phổi như vậy!
- Vậy thì đụng thẳng vào chứ sao! Chuyện đơn giản thế mà cũng phải hỏi!
Một câu này của Quân đại thiểu làm Ưng Chí Tôn tức giận thiếu chút nữa không thở được.
- Lời nói vô liêm sỉ vậy mà ngươi cũng nói ra được sao? Ngươi nghĩ ngươi có khả năng đụng thẳng sao?
Ưng Bác Không phẫn nộ vô cùng mà không có chỗ phát tiết, đối mặt một cái gia hỏa bại hoại như vậy, căn bản là chó cắn con nhím, không có chỗ nào cắn được, chỉ tự làm bản thân mình tức giận đến ngu ngốc…
- Ta khẳng định là đụng không nổi, nhưng không phải là còn có ngươi sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!