Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 

 Những lời này vừa nói ra, Quân Khương Lâm bắt cầm đũa lên mà tăng tốc ăn uống. Trong lúc mọi người còn đang khiêm nhường, chỉ mới cầm đũa bắt đầu thì không ít hùng chưởng (tay gấu) đã "nằm" yên vị trong bụng của hắn. 

 - Ngươi nha, ngươi không thể lịch sự một chút hả? Ngươi ăn uống không biết thưởng thức như thế có khác nào có ăn cũng như không! 

 Cái miệng của Độc Cô Anh cười toe toét, liếc mắt quan sát, bất mãn nhìn hắn, một bàn tay đang dừng lại giữa không trung. 

 Mấy huynh đệ Độc Cô gia thân là con cháu binh gia, da mặt cũng không mỏng, tuy rằng còn không bằng Quân đại thiếu gia, nhưng cũng có độ dày ngang bằng tường thành. Tuy nhiên, mới vừa vươn tay định gắp liền phát hiện vật kia đã đến miệng Quân Khương Lâm, hơn nữa, chỉ trong một lát vật đó non nửa đã nằm trong bụng, đây là tốc độ gì a! Trong tuyệt đại đa số thế gia đệ tử, hành động này cùng với tốc độ ăn cơm này tuyệt đối khó có thể tưởng tượng, cho dù người trong quân đội như Quân gia, Độc Cô gia cũng là như thế, tại yến tiệc của các tài tử, coi như là người bình thường mọi ngày đều lôi thôi lếch thếch, nhưng dưới trường hợp bực này cũng mất tự nhiên một chút, cũng cố gắng giả bộ một chút. Nhà ai còn thiếu ăn uống đây? Điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu làm cho mấy huynh đệ Độc Cô ra tay so với Quân đại thiếu gia hơi muộn một chút. 

 Thế nhưng cái quy định bất thành văn này không thích hợp cho Quân đại thiếu gia, một người từng là sát thủ đứng đầu, Quân đại sát thủ có thể ba ngày không ăn cơm, vẫn có thể bảo trì thể lực, cảnh giác, tinh lực cao nhất để hoàn thành nhiệm vụ, cũng vì thế cho nên sau ba ngày nhịn đói hắn ăn nhiều hơn thường nhân rất nhiều. 

 Hơn nữa, Quân đại thiếu gia lần này đến đây vốn là muốn biểu hiện chính mình là tên "quần áo lụa là", cho nên hắn không kiêng dè, vừa có thể làm rõ ràng "quần áo lụa là", còn có thể thống khoái ăn một bữa thật no, không ăn nhanh mới là người ngu! 

 - Văn minh? Lịch sự? Giá trị mấy lượng bạc? 

 Quân Khương Lâm vừa nói lầm bầm vừa cười, khẽ vươn tay đem bát canh đầy ắp ở chính giữa bưng tới, trước tiên cấp cho tiểu nha đầu nửa bát, còn lại phân cho Đường Nguyên một chút, vừa làm đã thấy mấy cánh tay nhanh chóng vươn qua để cướp đoạt, trong lòng quýnh lên, giơ bát canh lên trước mặt, miệng mở ra thật to, giống như nước Trường Giang và Hoàng Hà chảy ngược, bát canh đầy ắp toàn bộ nhanh chóng rót vào trong bụng, làm một cái "ót", sau đó để tô canh lại chỗ cũ, không khỏi nhíu mày: 

 - Nấu nhừ quá… Chẳng có cái gì để nhai cả! 

 Quân đại thiếu tự nhiên biết rõ hàng tốt hay xấu, chỉ riêng mùi vị còn sót lại cũng làm cho Quân đại thiếu gia biết đây chính là một bát canh đại bổ a. 

 Đường Nguyên đang giơ bát tới đón, bảy huynh đệ Anh Hùng Hào Kiệt Trùng Thượng Tiền mười bốn con mắt trợn tròn, mắt thấy như muốn bùng nổ! Bên cạnh mấy bàn tiệc khác còn chưa có động đũa, mà bàn bên này đồ tốt nhất đã không còn, tiện nghi cho tiểu tử đó quá, cư nhiên còn nói ẩu nói tả, tên này có còn là người không a, hắn lại có thể làm nhanh đến vậy? 

 - Yết hầu của ngươi thẳng tuột hả? Con mẹ nó! Nhanh như vậy! Tại sao ngươi không sặc chết cho xong đi! 

 Huynh đệ bảy người cùng nhau mắng to. 

 - Đây là canh gì vậy? Ngon đến mức giành nhau như vậy sao? 

 Đôi mắt to của Độc Cô Tiểu Nghệ híp lại thành hình mảng trăng khuyết, cảm thấy hết sức hạnh phúc. "Mười người trong một bàn, Khương Lâm ca ca cho mình một chén, cài này đại biểu cho cái gì, việc này nói lên ý nghĩa gì?" Tiểu nha đầu tương đối thỏa mãn, bưng bát canh từ từ uống một ngụm, cảm thấy hơi có chút mùi tanh, bất quá bên trong còn có một ít rau củ thái nhỏ, ăn vào có cảm giác rất ngon, càng ăn càng thơm. 

 - Hừ, cô cứ ăn phần của cô tự nhiên đi, quản chuyện khác làm gì! 

 Quân Khương Lâm khẽ nói, sau đó, bàn tay của hắn lại đưa ra ngoài, nhanh chóng đoạt được một mâm đầy cua, đặt ở trước mặt Độc Cô Tiểu Nghệ: 

 - Ăn thêm cái này đi! 

 Bảy huynh đệ Độc Cô gia vừa rồi rung động thật lớn, bây giờ là cùng nhau há hốc mồm, lúc này mới nghĩ tới việc tranh ăn, quả nhiên là rất nhanh tay, nhất thời trong giây lát cùng với Đường Nguyên làm thành một đoàn, dưới sự dẫn dắt của Quân đại thiếu gia, chỉ mất tự nhiên trong chốc lát. Đường bàn tử lại càng không lãnh đạm với việc này, hắn vốn là một đại hành gia "ăn uống", cho dù là mấy huynh đệ Độc Cô gia vốn là con cháu nhà binh, tốc độ ăn cơm cũng rất nhanh, nhưng mà cũng không phải đối thủ của vị nhân huynh này, chỉ thấy mập mạp tay năm tay mười, nhìn thấy cái gì là lấy cái đó, chỉ sau một thoáng, trên mặt bàn giống như là quần hùng cát cứ, chén bát chất đống, vô cùng hỗn độn! Nguyên bản chiếc bàn trải đầy đồ ăn bây giờ đã trống rỗng, mọi người đang ngồi đều dùng hai cánh tay chống lên bàn, trong phạm vi quanh ngực chất đầy các khay đồ ăn, một đám vừa cảnh giác vừa mãnh liệt ăn, đột nhiên phát hiện bốn phía đều không có động tĩnh, lúc này mới nghi hoặc ngẩn đầu lên nhìn, vừa nhìn đã thấy ánh mắt mọi người như chết đứng nhìn vào bàn ăn của mấy người Quân đại thiếu gia, mỗi người đều là trừng mắt giật mình, vẻ mặt như không thể tin được. 

 Các bàn còn lại còn chưa bắt đầu đụng đũa, nhìn qua bàn bên này đã thấy gần như không còn thứ gì… 

 Độc Cô Tung Hoành, Quân Chiến Thiên cùng Đường Vạn Lý ba lão gia tử rung động hoàn toàn, hết thảy đều mang nét mặt già nua đỏ bừng, mấy lão gia hỏa nhìn thấy việc liên quan tới người thân của mình, trong ánh mắt mỗi người đều hận không thể lập tức nhảy qua bên kia đem mấy tên tiểu tử dọa người này đánh cho một trận tơi bời. 

 - Quân lão, ta hiện tại rốt cục tin tưởng, Quân tam thiếu là con cháu dòng chính của Quân gia, cha truyền con nối, nửa điểm cũng không giả được a, tuy rằng chưa từng ra chiến trường, nhưng đã có một cỗ khí thế đặc sắc của binh gia nha… 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận