Quân Khương Lâm run sợ một lát, đột nhiên cất tiếng cười to.
Cái này đúng là - Bất thị nhất gia nhân, bất tiến nhất gia môn!- ( Không phải người một nhà nhưng đi cùng một ngõ -DG^^!)
Rõ ràng giống hệt như nguyên tắc của ca ca ta a.
- Con cười cái gì?
Ba người đồng thời trừng mắt:
- Năm đó gia gia của con đã nói với chúng ta chính xác như vậy, lẽ nào con là tôn tử mà cũng dám chê cười, thật là....!
- Không phải cười cái đó; đây là chuyện đương nhiên, thu tiền tài của người cũng có nghĩa là thay người gánh chịu tai ương, thay người làm việc, cho nên tự nhiên cần phải nhận thù lao! Chuyện này có gì mà phải bàn cãi? Lẽ nào phải bỏ công mà bất thụ lộc mới là quang minh chính đại sao? Nếu là vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.
Quân Khương Lâm hì hì cười, nói:
- Vậy lần này xuất động thù lao nhận được là bao nhiêu?
- Mười vạn lượng bạc, hơn nữa là mỗi người mười vạn lượng bạc! Chúng ta có ba người, chính là vừa tròn ba mươi vạn lượng bạc!
Đông Phương Vấn Đao có chút kiêu ngạo, đưa tay ra phủi phủi gấu áo của mình nói tiếp:
- Cái này đủ thấy giá trị của chúng ta cũng không thấp a?
Quân Khương Lâm trợn mắt líu lưỡi, không nói ra lời
- Có ba mươi vạn lượng bạc này mang về là có thể cung ứng cho gia tộc trong một thời gian dài rồi.
Đông Phương Vấn Tình có chút tự đắc, vuốt ve chòm râu, hai mắt nheo lại, bộ dạng tỏ ra rất có thành tựu.
"Phanh!" Quân Khương Lâm nhất thời tè xấp xuống đất, đầu hung hăng nện vào giá nến đang cháy trước mặt, nhất thời dập tắt ngọn lửa, trên mặt dính đầy dầu mỡ (ngày trước dùng dầu mỡ thắp nến).
- Này, làm sao vậy?
Đông Phương Vấn Đao ba người thất kinh, vội vàng kéo hắn ra. Chẳng lẽ là thấy chúng ta một lần hành động đã thu được nhiều bạc như vậy nên bị dọa cho khiếp sợ rồi?
Không thể không thừa nhận, Quân đại thiếu gia đúng là đã bị dọa cho khiếp sợ rồi!
Về phần lí do khiếp sợ thì....
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!