Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Quân Khương Lâm có cảm giác thất bại.
Trước đó, không phải là Quân Khương Lâm chưa từng đối mặt với cao thủ cấp Chí tôn, nhưng cho dù là đối mặt Sinh Tử Chí tôn Thạch Trường Tiếu, Lãnh Huyết Chí tôn Lệ Vô Bi cùng Thần Ưng Chí tôn Ưng Bác Không đi chăng nữa, hắn vẫn còn có thể cười nói như thường. Thế nhưng đối với cái nhìn của Lệ Tuyệt Thiên, không ngờ lần đầu tiên xuất hiện loại cảm giác này!
Đây chính là một loại phương pháp công kích tinh thần... Một khi thành công, sẽ gieo vào trong lòng đối thủ mầm mống sự sợ hãi, đến lúc đó thì cuộc đời sau này coi như chấm hết, vô phương đột phá!
Bất quá vị Lệ Tuyệt Thiên chí tôn này bao che nhi tử cũng làm cho Quân Khương Lâm tự đáy lòng cảm thấy phẫn nộ! Thật sự rất phẫn nộ!
Trong khi hai tên tiểu bối đấu khẩu, ngươi thân là thiên hạ đệ nhị chí tôn, không tưởng được sẽ dùng loại phương pháp này thay nhi tử của mình trút giận! Cái này đúng là quá mất phong độ rồi.
Đệ nhị Chí tôn chó má. Khốn kiếp!
Nhưng cũng từ đây mới làm cho người ta biết được đối với nhi tử của mình, hắn cưng chiều, dung túng tới mức nào!
Biết rõ con mình đuối lý, không nói phải trái, trái lại ở trước mắt bao người dùng thủ đoạn hèn hạ với khổ chủ lập uy!
Thảo nào lúc trước hai đại thú vương cùng dắt tay nhau tới, đơn giản chỉ muốn đánh gãy hai chân con trai của hắn mà thôi, cũng không phải là muốn lấy mạng, không ngờ làm cho hắn phản kháng quyết liệt như vậy! Cuối cùng, thậm chí không tiếc mặt mũi, phát ra "Chí tôn triệu tập lệnh", nhất quyết không chịu thỏa hiệp. Quân Khương Lâm mơ hồ có phần hiểu được nguyên nhân vì sao sự tình hiện tại trở nên gay gắt nghiêm trọng tới bực này.
Quân Khương Lâm vội vàng nhắm mắt lại, vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa công một lượt, trong nháy mắt đã tiêu trừ loại cảm giác đáng sợ này.
Nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy nghiêm trọng!
Công lực của Lệ Tuyệt Thiên, nểu so với Ưng Bác Không cùng Lệ Vô Bi hiển nhiên cao hơn một bậc.
Thật không hổ danh Thiên hạ bát đại Chí tôn đệ nhị!
Lệ Tuyệt Thiên vừa nói xong, mọi người ào ào phụ họa. Dĩ nhiên không có người nào tại đây phát hiện được, Lệ Tuyệt Thiên vừa mới âm thầm hạ thủ với Quân Khương Lâm!
Mà tin chắc rằng, dù có người phát hiện ra, cũng sẽ chẳng có ai dám đứng ra vì hắn chủ trì công đạo. Dù sao thì công đạo cũng cần phải coi nắm tay ai cứng hơn. Chỉ vì một tên hoàn khố hậu bối đắc tội đệ nhị chí tôn sao? Họa có điên mới làm như thế!
Vào lúc mọi người tại trường đang nối đuôi nhau đi vào trong trướng, thì đột nhiên......
Một tiếng hú dài lãng đãng từ xa vọng lại, mọi người nhất thời kinh chấn, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
Chỉ trong chớp mắt, âm thanh lớn hơn rất nhiều, trong khoảnh khắc đó tựa như xông thẳng lên trời cao, truyền đi mấy ngàn dặm. Âm thanh ban đầu phiêu lãng nhưng dần dần trở lên rõ ràng, oanh động như tiếng sấm từ trên trời đánh xuống, sau đó âm thanh như thiên băng địa liệt đánh vào trong tai mọi người!
"Phốc!" Có vài binh sĩ Thiên Nam thành chịu không được ngã ngửa ra, trong miệng phun ra máu tươi. Không ngờ bị tiếng hú đó đả thương. Trong khi chủ nhân của tiếng hú lại ở cách đây chừng hơn mười dặm!
Lực sát thương thật khủng khiếp!
Sau khi gây ra cơn đại chấn động như thế, tiếng hú cũng rất cuồng bạo mà; dừng lại! Đến lúc này mọi người lại có cảm giác nghe được một âm thanh trong trẻo, du dương!
Âm thanh đó vừa dứt, đột nhiên, từ bốn phương tám hướng của Thiên Sơn vạn dặm, Huyền thú đồng thời ngửa đầu hống to, hơn mấy trăm vạn Huyền thú nhất tề bạo hưởng tạo thành âm thanh giống như tời long đất lở, phát ra uy thế kinh người!
Mặt đất dưới chân mọi người nhất thời hơi chấn động, bụi bặm bốc lên!
Tiếng hú đó hung hăng đánh thẳng lên tận cửu thiên, nguyên đám mây đen lúc trước, hiện tại đột nhiên bị tiếng hú đánh tan thành mây khói!
Bầu trời quang đãng trở lại!
Lệ Tuyệt Thiên sắc mặt đại biến, ánh mắt kia ngưng trọng nhìn về phía xa xa, trong thanh âm không thể che giấu được vẻ khiếp sợ:
- Thiên phạt lão đại, không ngờ.... lại đi ra rồi!
Sau khi âm thanh gầm rống kinh tâm động phách, ba đời khó thể quên được của hàng ức vạn Huyền thú đó qua đi, lại có thêm hai tiếng hú dài khác thường trước sau ầm ầm vang lên, tất cả mọi người trong Thiên Nam thành đều nghe rõ mồn một.
Hai tiếng hú đó, một thì trong trẻo cao vút, một thì hùng hồn vang vọng; đúng là âm thanh của hai vị Thiên Phạt thú Vương, Hạc Trùng Tiếu và Hùng Khai Sơn!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!