Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 Quản Thanh Hàn chỉ cảm thấy cả người vô lực, toàn thân trên dưới ngay cả đầu một ngón tay út cũng không muốn động đậy, trên gương mặt không ngờ chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt. Cũng không phải nàng hối hận vì trợ giúp Quân đại thiếu giải trừ dược lực, hay hoặc giả là oán hận Quân Khương Lâm, mà là "nơi đó" thật sự là rất đau đớn. Ở nơi này cũng chỉ có một mình mình, nước mắt cũng là cách duy nhất để có thể giảm bớt chút đau đớn này! 

 Không hề nghi ngờ, lúc trước khi trận cuồng phong bạo vũ kia đột ngột xảy ra, Quản Thanh Hàn tuy rằng luôn luôn là thừa nhận bị động, cũng sớm có chuẩn bị tâm lý. Nhưng nàng vẫn không tránh khỏi tiêu hao hết tất cả thể lực, huyền lực trên người mình! 

 Cho dù tới giờ khắc này, tinh thần nàng nhiều ít vẫn còn có chút hốt hoảng, tựa hồ thân hình hùng tráng giống như dã thú không biết mệt mỏi kia vẫn đang ở trên người mình "tung hoành ngang dọc", "va chạm" dã man không chút ngừng nghỉ... 

 Nàng bây giờ có cảm giác toàn thân mình từ xương cốt đến da thịt, không có bất kỳ một nơi nào có thể phát ra một chút lực lượng gì. Đối với đôi mắt mình cư nhiên còn có thể chuyển động được, Quản Thanh Hàn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Hai hàng thanh lệ kia cơ hồ chính là phản ứng duy nhất nàng có thể làm ra... 

 Kỳ thật hiện tại nàng đã hao phí hết những tia khí lực cuối cùng, nhưng vì bảo hộ sự tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của mình, nàng vẫn gắng sức ở trong trướng bồng của Quân Khương Lâm đứng lên, sau khi mặc xong quần áo, nàng vẫn mang bộ dáng này. 

 Nhưng nàng thủy chung không muốn ở trước mặt Quân Khương Lâm biểu hiện ra sự yếu đuối của mình. Nàng tự nói với mình một lần: "Đây chỉ là một sai lầm. Vì cứu hắn, vì cứu huyết mạch duy nhất của Quân gia đời thứ ba, tất cả đều không có sự lựa chọn nào khác. Việc này trôi qua rồi, sẽ giống như mộng xuân không để lại chút dấu vết, hai bên không có dính dáng tới nhau nữa, cũng không cần phải nói chuyện dây dưa nữa... 

 Suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, nhưng nàng như thế nào cũng không thuyết phục được bản thân mình. 

 - Nàng là nữ nhân của ta! Đây là sự thật! 

 Khi Quân Khương Lâm nói những lời này, cỗ khí phách trên khuôn mặt cùng với khẩu khí không thể nghi ngờ kia, giống như mộng ảo hết lần này tới lần khác liên tục xuất hiện trước mắt nàng. 

 - Chờ hết thảy phong ba qua đi, ta sẽ cưới nàng về. 

 Đây là thanh âm của nam nhân kia. 

 Là hứa hẹn sao? Là thề nguyện sao? 

 Không phải là sai lầm sao? Có đúng không? 

 Nhưng ta vì sao lại sợ hãi như vậy? 

 Sao trong lòng ta, vì cái gì còn có một tia xấu hổ cùng vui mừng nhỉ? 

 Ta...ta...ta mặc dù cùng người đã từng là tiểu thúc tử (em chồng) của mình đã xảy ra cái loại quan hệ này, hơn nữa còn hiến dâng ra tấm thân xử nữ mà mình đã giữ lại hai mươi mốt năm, nhưng tại sao ta lại hoàn toàn không có chút cảm giác tội ác nào? 

 Cho dù ta là vì giải cứu huyết mạch duy nhất đời thứ ba của Quân gia, nhưng sau đó, ta vì sao không lấy cái chết tạ lỗi với thiên hạ? Vì sao không dùng tính mạng của mình để giữ gìn thanh danh của hai nhà? Ta thậm chí cho tới bây giờ cũng không có suy nghĩ này trong đầu! Tại sao? 

 Chẳng lẽ ta kỳ thật chính là một nữ nhân dâm đãng vô liêm sỉ sao? Tại sao chứ? 

 Lẳng lặng nằm ở trên giường, giờ khắc này suy nghĩ Quản Thanh Hàn như thủy triều ập tới, dồn dập không thôi, dường như nàng hoàn toàn quên mất sự mệt mỏi khó chịu trên thân thể. Trên mặt lại đột nhiên nổi lên một rặng mây đỏ, tiếp theo một mảnh trắng bệch, sau đó lại là một mảnh đỏ bừng đến tận cổ, qua lại luân phiên... 

 Hai hàng nước mắt lần thứ hai chậm rãi theo khóe mắt chảy xuống, dần dần làm ướt mái tóc dài đen bóng giống như gấm vóc. 

 Chỉ là lần này, cũng không phải bởi vì đau đớn! 

 Đêm nay, nhất định sẽ có người không ngủ... 

 Cũng không biết trải qua bao lâu, tựa hồ bên ngoài có người đang nói cái gì, Quản Thanh Hàn lại không để ý. Lúc này, nàng đâu còn có tâm tình quản lý những việc đó chứ. 

 Nhưng mà, nhiều việc ngươi mặc dù không quan tâm đến nó, nó lại hết lần này tới lần khác sẽ đến làm khó ngươi. Tấm vải che trước cửa trướng bồng xốc lên, một cái đầu thò vào, lén lút nhìn chung quanh một hồi, sau đó mới rón ra rón rén tiến vào. 

 - Quản tỷ tỷ, tỷ có khỏe không? 

 Độc Cô Tiểu Nghệ thần tình lộ vẻ xấu hổ mất mát, nước mắt lưng tròng khóc hu hu nhìn Quản Thanh Hàn, dè dặt cẩn thận ngồi ở bên giường. Chỉ trong thời gian nửa đêm thôi, hình thể của tiểu nha đầu dù lấy mắt thường cũng có thể thấy được đã nhanh chóng gầy đi một vòng. 

 Tiểu nha đầu sinh ra trong một gia tộc to lớn nhất nhì trong cả đế quốc hiện nay. Hết lần này tới lần khác, tiểu bối của cái gia tộc to lớn này trừ nàng ra, tất cả đều là nam hài tử. Độc Cô Tiểu Nghệ chân chân chính chính trở thành một điểm hồng từ giữa vạn điểm lục (cứ tưởng tượng ra giữa cánh đồng xanh ngắt tự nhiên có bông hoa hồng là biết), nhận được sự sủng ái, thương yêu khó ai có thể tưởng tượng được. 

 Ở thời đại này, nam nữ chính là cấm kỵ lớn nhất và kịch liệt nhất! Cho dù là nữ hài tử bình thường của gia đình tầm thường nhất, trước khi lấy chồng cũng đều đặc biệt theo khuôn phép cũ, nghiêm khắc trông chừng, chỉ sợ truyền ra một điểm nửa điểm phong thanh không tốt nào, huống chi đây là siêu cấp đại gia tộc như Độc Cô thế gia? 

 Cái khác không nói, ngay cả hạ nhân trong nhà, lúc nào cũng phải cảnh giác. Nếu như có một ai dám can đảm nói ra một câu không nên nói làm cho phu nhân hoặc tiểu thư nghe được, đó quả thực chính là tội lớn không thể tha thứ! 

 Hai cha con lão gia tử - hai đại tướng như lang như hổ luôn ôm trong lòng suy nghĩ: "Hai vị Thiếu phu nhân và Lão phu nhân, người nào không thể quyết định sự sinh tử của hạ nhân chứ? Nếu để cho một ít việc bất nhã truyền vào tai tiểu công chúa, hậu quả khó lường a!" 

 Chưa nói đến tiểu nha đầu năm nay tổng cộng mới chỉ được mười sáu tuổi, có thể hiểu được cái gì? 

 Hoàng hoa thiếu nữ ở thời đại này, nói chung cũng chỉ có trước lúc xuất giá một buổi tối, mẫu tử hai người đều mắc cỡ đỏ mặt ở chung một chỗ, mẫu thân mới có thể nói một chút về vấn đề này nhưng cũng là đơn giản tới cực điểm, sau đó lại trân trọng đưa cho một bộ xuân cung đồ bằng tơ lụa, để cho nữ nhi lén lén lút lút cất giữ bên người. Đương nhiên, còn có một mảnh lụa trắng mang bên mình, sau đó chú giải thuyết minh cách sử dụng. (no comment, anh em tự hiểu 'mảnh lụa trắng' dùng để làm gì nhá:88:) 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận