Viêm Hoàng chi huyết!
Một đạo kiếm quang lặng yên không một tiếng động đột ngột xuất ra. Xẹt qua hai chân của bát trưởng lão cùng cửu trưởng lão! Giống như một đạo thiểm điện, chợt lóe lên rồi biến mất!
Này một đạo kiếm quang tráng lệ nguy nga, khiến cho mọi người chứng kiến có một cảm giác không thể phản kháng, không tự chủ được đều nhắm hai mắt lại.
Để lại trong thiên địa một vầng sáng chói lọi! Tia chớp sớm đã biến mất, nhưng nó vẫn còn lưu lại ấn tượng trong lòng mọi người, lưu lại hình ảnh của một đạo kiếm quang như thiểm điện!
Sau đó Quân Khương Lâm vươn người đứng dậy, thân như hạc lăng cửu tiêu, long đằng vô cực! Chợt lóe lên rồi biến mất khiến cho mọi người không thể biết hắn lại đi nơi nào!
Bát trưởng lão cùng cửu trưởng lão chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì bất hảo rồi.
Mà bạch y thiếu nữ ngồi bên cạnh hơi ngẩng đầu vẻ mặt buồn bực, trầm tư. Bởi vì lấy tu vi của nàng, thế nhưng cũng hoàn toàn không nhìn rõ, Quân Khương Lâm sau khi xuất ra một kiếm đã đi đâu! Hắn giống như đột nhiên tiêu thất trong không gian không còn bóng dáng!
Không có bất cứ dấu vết gì, thậm chí, ngay cả tinh thần thần thức cũng không có!
Đây là chuyện gì! Hắn lại có thể vận dụng thân pháp huyền ảo đến cực điểm này ư, đến cả ta cũng không thể phát hiện chút tung tích nào!
Đây đâu còn là huyền công kỹ xảo nữa, căn bản chính là tiên pháp, thần thuật?
Lục trưởng lão một tay ôm Tiêu Phượng Ngô, đột nhiên ngây người. Thật lâu sau, mới run rẩy kêu lên:
- Lão Bát, lão Cửu các ngươi không sao chứ?
Hắn thấy rõ ràng, một đạo kiếm quang của Quân Khương Lâm vòng qua thân dưới của hai người bọn họ, như thế nào bọn họ hoàn toàn không có phản ứng gì?
Đây là chuyện gì?
Lục trưởng lão tuyệt không tin, Quân Khương Lâm đột nhiên làm như vậy chỉ để diễn trò. Hắn tất nhiên có mục đích của hắn! Không hiểu vì sao lão bát và lão cửu vẫn không cảm thấy gì, toàn bộ không có gì bất thường?
Bát trưởng lão cùng cửu trưởng lão mờ mịt không hiểu chuyện gì, hai người bọn họ tuy rằng cũng đạt tới Thần Huyền, nhưng công lực bản thân vẫn kém hơn lục trưởng lão một bậc, cho nên trong lúc lục trưởng lão đã khôi phục được một ít, có thể miễn cưỡng ra tay, nhưng bọn họ thì vẫn còn yếu lắm.
Giúp nhau kiểm tra trên người một chút, lúc này hai người mới ha ha cười nói:
- Đương nhiên không có việc gì! Chỉ bằng tiểu tạp chủng Quân Khương Lâm này, một Thiên Huyền tiểu bối, kỹ sảo thấp kém, chỉ biết phô trương thanh thế chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì sao? (Cười đi con:88:)
Nhưng chưa kịp nói xong câu này, đột nhiên sắc mặt hai người đột nhiên thảm biến!
Một đoạn áo bào trắng theo đùi hai người nhẹ nhàng phiêu phiêu hạ xuống, lộ ra hai cặp chân dài, cứ như vậy đứng thẳng ở trong gió. Gió lạnh hây hây, cảm giác thấm vào tận xương!
Rõ ràng là một thân áo dài liền mạch, vì sao lại rớt xuống thế này?
Chẳng lẽ, chân đã bị người ta chặt đứt rồi?
Vừa mới bắt đầu nghĩ như vậy, trên đùi đột nhiên truyền lại một trận đau nhức tê tâm liệt phế! Hai người cực kỳ kinh hãi liếc nhìn nhau, đồng thời động đậy thân thể, không dám tin, muốn bước thử một bước xem thế nào.
Thân mình mới di động, đột nhiên giống như đẩy kim sơn đảo ngọc trụ (nặng nề, chật vật-DG), nửa thân trên đổ xuống! Máu tươi cuồng phun, tựa như bốn cây cột máu!
Hai người gào thét thảm thiết như muốn xé rách bầu trời đêm, vang xa cả mấy dặm!
Vị trí lúc nãy của họ bây giờ chỉ còn lại bốn cái chân, từ đùi trở xuống, thẳng tắp đứng ở đó bất động, chỉ là ở phía trên không phải là thân mình mà là bốn vòi máu ùng ục phun ra…
Hiển nhiên một đạo kiếm quang của Quân Khương Lâm đã chặt đứt bốn cái chân của họ! Bởi vì tốc độ của nó nhanh tới mức khó tin, cùng với độ sắc bén khoán cổ tuyệt kim của Viêm Hoàng Chi Huyết, khiến cho hai người bọn họ bị chém đứt chân một thời gian lâu như vậy mà vẫn không phát giác ra.
Cho dù có phát giác đi chăng nữa thì hai người cũng không dám tin đây là chuyện thực!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!