“Em làm gì vậy?” Người đàn ông đưa tay ra, muốn giật lấy cây bút từ tay cô.
Thịnh Hạ né người về phía sau nhưng vô tình lại ngã xuống giường. Tên đàn ông cười ha ha: “Đây là đang gợi ý cho anh hả?”
Thịnh Hạ nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Bên đó có một cái tủ quần áo, một cái giá treo đồ nhỏ và một cái ghế, đồ đạc chất thành đống nên cô căn bản không có đường để đi.
Cô nắm chặt cây bút trong tay, chỉ vào người đàn ông: “Không được qua đây!”
Anh ta lại cười cười: “Người đẹp, qua đây cùng bọn anh nói chuyện đi, đừng căng thẳng như vậy, bọn anh không phải là kẻ xấu.”
Loading...
“Mấy anh đi ra ngoài!” Thịnh Hạ hét lên: “Nếu không đi ra ngoài, tôi sẽ…”
Cô hướng cây bút vào chính mình, nước mắt rơi lã chã: “Nếu các người không đi ra ngoài nữa, tôi sẽ chết cho mấy người xem!”
Một trong những tên đàn ông vươn tay tới giật lấy cây bút của cô, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Mọi người lập tức bình tĩnh lại.
Thịnh Hạ chạy như bay, lao ra ngoài cửa mở.
Ngoài cửa, Lạc Hàn Đông cả người ướt sũng nước mưa, khuôn mặt lạnh ngắt. Nhìn thấy Thịnh Hạ khóc lóc chạy về phía cửa, anh không hề suy nghĩ ôm chặt cô vào lòng.
“Có người… Hức hức…” Thịnh Hạ nức nở trong lòng anh: “Ba người đó… vào phòng của em… anh ta, bọn họ… không đi ra… em… đã gọi cảnh sát nhưng ..hức hức … “
Từng giọt nước mắt cô rơi xuống, sự tủi nhục và sợ hãi khiến cô khóc vô cùng thảm thương.
“Không sao nữa rồi.” Lạc Hàn Đông ôm lấy đầu cô, thấy ba tên đàn ông kia từ từ đi ra khỏi phòng.
Bạn trai của La Hâm là Triệu Hà có chút buồn bực, xoa xoa mũi, khẽ nói:
“Mẹ kiếp, thật sự có bạn trai à.”
Thấy Lạc Hàn Đông đang nhìn chằm chằm vào mình, Triệu Hà vội vàng đi tới giải thích: “Chúng tôi chỉ muốn kết bạn với cô ấy, không có ý đồ xấu xa gì đâu. Tôi là bạn trai của bạn cùng phòng cô ấy. Bọn tôi đang chơi bài, trùng hợp là thiếu một người nên rủ cô ấy có muốn không..”
“Nói dối!” Thịnh Hà ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Lạc Hàn Đông, khóc nói: “Họ … cạy cửa phòng em … còn … nói … nội y em …”
Cô một bụng ủy khuất cùng sợ hãi không nói nên lời, hóa thành nước mắt rơi lã chã trong lòng Lạc Hàn Đông.
Cả người cô run lẩy bẩy, Lạc Hàn Đông ôm người vào phòng khách. Sau khi nhìn qua một lượt anh nhanh chóng tìm ra phòng cô, không nhìn ba người kia bế Thịnh Hạ vào trong phòng.
Anh tìm một chiếc chăn phủ lên người Thịnh Hạ. Mở điện thoại rồi bật nhạc lên, lấy tai nghe đeo vào tai cô.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ở đây chờ tôi.”
Thịnh Hạ cuối cùng cũng nín khóc, nhịp tim cô đang đập điên cuồng. Trong lòng cô lúc này ngoài cảm thấy tủi nhục cùng hoảng sợ còn có một thứ cảm xúc nữa đang từ từ xuất hiện.
Cô nhớ đến cảnh tượng lúc người đàn ông vừa bước vào, cô đã bổ nhào vào lòng anh khóc lóc.
Tim cô đập điên cuồng, toàn thân vẫn còn run lên
Nhưng không phải vì sợ.
Mà vì… ngạc nhiên.
Làm sao cô có thể không chút do dự lao vào anh Đông ngay khi vừa nhìn thấy anh?
Bên ngoài vang lên một tiếng động lớn.
Thịnh Hạ sửng sốt, kéo tấm chăn xuống muốn nhìn thử nhưng bị tai nghe vướng vào. Bỗng cô nhớ đến câu nói ban nãy của người đàn ông. “Ở đây đợi tôi.”
Cô ngừng lại rồi quay trở về giường ngồi.
Tiếng động ngoài cửa rất lớn, giống như có thứ gì đó bị đập vào tường, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn cùng tiếng chửi rủa của đàn ông.
Lạc Hàn Đông nhanh chóng đánh cho ba tên đàn ông ngã gục xuống đất chỉ trong vài phút. Anh xách áo một tên trong số đó lên, giọng lạnh như băng: “Đứa nào mở miệng hỏi nội y của cô ấy?” Gã đó lắc đầu: “… Không phải tôi.”
Tên thứ hai chưa bị anh túm đã lắc đầu nguầy nguậy.
Chỉ còn lại một người thứ ba, anh ta quỳ rạp trên mặt đất nói: “Là do tôi mồm miệng hạ tiện, chỉ là vô tình nói thôi, tôi không cố.. A”
Lạc Hàn Đông đá một cú vào miệng, khiến anh ta gãy cả răng. Tên đàn ông nôn ra một ngụm máu: “Tôi…”
Còn chưa nói xong, Lạc Hàn Đông lại bồi thêm một cú, đạp gã đó thừa sống thiếu chết. Sau đó kéo tóc anh ta lên, lôi mặt về phía cửa phòng Thịnh Hà, kéo anh ta nằm sấp xuống đất.
------oOo------