Thịnh Hạ ở bệnh viện ba ngày mà Lạc Hàn Đông vẫn chưa tỉnh lại.
Hàn Gia Phàm có ghé qua hai lần, nói rằng luật sư đã sắp xếp xong xuôi, vài ngày nữa sẽ mở phiên tòa, còn bảo thêm là Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn lần này đừng nghĩ tới việc thoát ra.
Thịnh Hạ thấy mình rất xấu xa, cô hy vọng rằng hai kẻnày sẽ bị kết án tử hình.
Nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Loading...
Sau khi Hàn Gia Phàm rời đi, Thịnh Hạ lại ngồi một mình trên ghế .
Cô đang nghĩ về vụ giết người của anh Đông nhưng trong lòng lại không chắc chắn, muốn tìm người để xác minh.
Nghĩ đến một người bạn cùng lớp hồi còn nhỏ bây giờ là cảnh sát, cô liền hỏi vài người bạn cùng lớp. Cuối cùng cô tìm được số điện thoại và gọi cho cậu ấy.
“Xin chào, Từ Lộ Trạch, tôi là Thịnh Hạ.”
“Chào cậu.” Từ Lộ Trạch cười cười, “Không ngờ là cậu còn nhớ đến tôi.” Thịnh Hạ hơi ngượng ngùng, “Thật ra tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp…” Sau khi nói xong, cô ấy lại xin lỗi.
“Không sao đâu. Bây giờ tất cả những người tìm đến tôi đều là muốn nhờ giúp đỡ.” Từ Lộ Trach cười sảng khoái, “Vốn dĩ, bổn phận của tôi là vì nhân dân phục vụ mà.”
Nghe anh nói vậy Thịnh Hạ dần thả lỏng, “Tôi có thể nhờ cậu kiểm tra thông tin một người không.”
“Được chứ, nói tên người đó cho tôi đi.”
“Tên là Lạc Hàn Đông.” Thịnh Hạ đọc từng chữ một, “Lạc, Hàn, Đông, có bị trùng tên không? Anh ấy cao khoảng một mét tám mươi bảy, làn da rất
trắng, mắt một mí và đôi mắt rất đen … nhìn rất đẹp trai.”
Từ Lộ bên kia điện thoại cười, “Tôi tìm được rồi, thật sự rất đẹp.” Thịnh Hạ có chút căng thẳng, “Có… ghi chép về vụ giết người không?” “Có.” Từ Lộ Trạch trả lời.
Trong lòng Thịnh Hạ là một mảnh trống vắng.
Oai Chủy Lục không nói dối cô.
Anh Đông thật sự đã giết người.
Từ Lộ Anh ở bên kia điện thoại không nhanh không chậm nói: “Chỉ là ngộ
sát thôi.” Anh ta dừng lại và hỏi Thịnh Hạ, “Người này là gì của cậu?
Thịnh Hạ nhất thời phản ứng không kịp, “… Có …chuyện gì vậy?”
“Nếu đó là bạn trai của cậu, tốt hơn hết là đừng nên tìm hiểu.” Từ Lộ Trạch
bảo.
“Tôi muốn biết tại sao anh ấy lại giết người.” Thịnh Hạ kiên trì khẳng định, “Lý do là gì, tại sao anh ấy lại phạm tội ngộ sát…?”
Cô hiểu rõ tính tình của Lạc Hàn Đông, anh không phải loại người phạm tội ngộ sát.
Anh đánh nhau giỏi.
Nhưng ít ra sẽ không chết người.
Nhất định là có lý do nào đó.
Ở đầu dây bên kia,Từ Lộ Trach do dự hồi lâu mới nói: “Anh ấy suýt bị cha dượng cường bạo, là lúc mà anh ấy uống rượu, ý thức không còn tỉnh táo.” “Đợi khi anh ấy tỉnh dậy thì cha dượng đã chết…”
“Mẹ anh ấy làm nhân chứng.”
Thịnh Hạ ngẩn ngơ hồi lâu mới lên tiếng, “… Cám ơn.”
“Ngoài ra … anh ấy bị chứng thích sạch sẽ rất nghiêm trọng. Nhìn vào hồ sơ cho thấy anh ấy đã điều trị tâm lý được một năm. Chắc là do sự cố đó gây ra.”
“… Cảm ơn.” Sau khi Thịnh Hạ cúp máy, cô che miệng và bắt đầu khóc thút thít.
Cô run rẩy, sau một hồi khóc lóc thì vào nhà vệ sinh nôn ói.
Cô nhớ anh Đông lần nào rửa tay cũng rửa tận ba lần, còn nhớ hôm đó trong xe anh nói xin lỗi cô, nhớ anh sờ mặt cô và nói : “Anh chưa từng theo đuổi con gái.”
Cô nhớ anh đã hôn lên sống lưng cô lúc trên giường và nói với cô. “Khi nào em đồng ý.”
“Thì quay lại tìm tôi.”
Trong phòng tắm, Thịnh Hạ ngã quỵ xuống, bụm miệng và bật khóc nức nở.
Anh Đông …
------oOo------