Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm vội vàng đến trường tiểu học thôn Đập Thiên Thủy chụp một ít ảnh, tất nhiên là cố gắng chụp những chỗ tồi tàn nhất rồi. Rõ ràng chỉ là một vết nứt bằng hai ngón tay, qua bàn tay chụp ảnh nghệ thuật của hắn đã trở thành một vết nứt rộng bằng cả bàn tay, nhìn qua ảnh còn tưởng rằng lũ trẻ có thể thò cả bàn chân vào đấy nữa.

Ăn xong bữa sáng, tất cả tổ công tác vội vàng ngồi nhờ xe của Diệp Đại Trụ đi đến thị trấn Lâm Tuyền. Tối qua tài xế chiếc ba bánh – Diệp Đại Trụ đã trở về tìm vợ và mấy ông chú để bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng sau nhiều lần tính toán suy luận đã thấy rằng lời của Diệp Phàm rất có cơ sở, bởi trong phạm vi một tiếng đi xe kể từ thôn Đập Thiên Thủy vẫn còn mấy thôn nữa, nếu họ cần cưa gỗ chắc chắn sẽ tìm tới thôn Đập Thiên Thủy. Bởi vì nếu họ đi đến thi trấn Lâm Tuyền thì phải mất hai giờ đồng hồ, nói về thời gian và kinh phí thì đi về thôn Đập Thiên Thủy vẫn hợp lí hơn cả.

Hơn nữa việc tu sửa trường học lần này cũng cần cưa mấy trăm cây gỗ, trong thôn cũng có rất nhiều người dân tích tụ gỗ mười mấy năm rồi, vì chưa có việc cần dùng đến, mà chở đến thị trấn Lâm Tuyền cưa thì cũng tốn kém phiền phức nên vẫn còn để đó.

Chỉ riêng cưa gỗ của công trình tu sửa trường học và số tồn đọng của người dân trong thôn, tiền vốn bỏ ra mở xưởng đã có thể thu hồi được bốn phần mười. Tính toán như thế nên việc mở xưởng cưa đã được quyết định nhanh chóng, cho nên sáng nay Diệp Đại Trụ liền vội vàng đi huyện Ngư Dương để liên hệ chuyện mở xưởng.

Mấy người tới thị trấn Lâm Tuyền, Diệp Đại Trụ nghe nói tổ trưởng Diệp cũng phải đi lên thị trấn, liền mời hắn cùng đi với mình. Tuy nhiên Diệp Phàm đã từ chối lời mời của y, bởi hắn cảm thấy trước hết nên đến chỗ Bí thư Tần báo cáo một chút về tình hình công việc.

Trở về phòng tắm rửa thay quần áo, sau đó đến tiệm đánh máy làm xong báo cáo thì đã sắp mười rưỡi rồi, Diệp Phàm vội vàng leo lên tầng năm tìm bí thư Tần.

– Bí thư Tần, tôi là Diệp Phàm ở tổ công tác tại thôn Đập Thiên Thủy, có việc muốn báo cáo với anh.

Diệp Phàm vận khí ổn định tinh thần, sau đó nói. Phép ” Dưỡng Sinh Thuật” dùng để trấn tĩnh tinh thần vẫn có tác dụng không tồi, Diệp Phàm đã thử qua nhiều lần, tỉ lệ thành công cũng được khoảng ba phần.

– Hả! Thế nào mà cậu lại quay lại rồi. Hôm qua vừa mới đi hôm nay đã chạy về, làm việc chứ không phải là trò trẻ con, láo toét!

Bí thư Tần vừa nghe thấy tiếng của Diệp Phàm, ngây ra vài giây rồi lập tức phản ứng trở lại, cơn tức giận liền theo đó tuôn ra. Tần Chí Minh là một quân nhân chuyển ngành, trong quân đội cũng vì đắc tội với người ta mà phải quay trở lại địa phương.

Người này tính khí nóng nảy, tuy trải qua vài năm mài dũa đã bớt góc cạnh phần nào, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vì thế nhịn không nổi cách cửa đã cất tiếng giáo huấn rồi.

Ông thầm nghĩ: “Xem ra anh chàng thanh niên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng này vẫn chưa có kinh nghiệm xã hội, không chịu được khổ, phải dạy dỗ cẩn thận cậu ta mới được. Ngọc không mài không nên thân! Ài, khó mà làm được việc lớn. Xem ra mình cũng hồ đồ mất rồi, việc này quả thực cũng làm khó cho hắn, vừa mới bước qua tuổi 19, vẫn còn non quá. Mình có phải đã có chút vô trách nhiệm không nhỉ, rõ ràng biết rõ công việc ở Đập Thiên Thủy khó như lên trời, đừng nói là một thanh niên vừa mới bắt tay vào công việc như hắn, ngay cả nhưng người đã đi làm mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm đều không làm được, Haiz!….”

Ngẫm nghĩ một chút trong lòng Tần Chí Minh cũng có chút hối hận và áy náy, cho nên Diệp Phàm ở bên ngoài bị giáo huấn cho mấy câu, vào trong phòng còn đang thấp thỏm không yên, nào ngờ thái độ của Tần Chí Minh lại tốt hơn rất nhiều.

– Ngồi đi! Đừng vội, có nhiều việc phải làm từ từ, nóng vội là không ăn được đậu hoa nóng đâu nhé.

Bí thư Tần nói một cách từ tốn.

– Bí thư Tần, là thế này, tối qua tôi đã triệu tập cuộc họp đầu tiên của tổ công tác, lúc đó người trong thôn thiếu chút nữa đã ầm ĩ cả lên. Xem ra công việc ở Đập Thiên Thủy cũng có chút phức tạp. Sau đó tôi đã lợi dụng tình hình của nhà trường để hình thành nên một sức cạnh tranh…

Diệp Phàm có chút căng thẳng đem chuyện tối qua trình bày một cách tỉ mỉ:

– Cho nên tôi muốn chạy lên huyện xem có xin được ít tiền tu sửa trường học, tôi nghĩ điểm đột phá của công việc tại thôn Đập Thiên Thủy cũng chính là ở chỗ này, xin ý kiến chỉ đạo của Bí thư Tần.

Bí thư Tần nghe xong liên tục giơ ngón tay gõ nhẹ lên cuốn sổ trên mặt bàn, trầm mặc một hồi, rốt cuộc đôi mày đang nhíu chặt mới giãn ra một chút.

– Tốt! Tốt! Tốt lắm! Mới đi có một ngày mà đã đạt được kết quả như vậy, không tồi!

Tần Chí Minh khen ngợi không ngớt, rút một điếu Trung Hoa trong hộp thuốc trên mặt bàn vứt cho Diệp Phàm, nói:

– Tiểu Diệp, người trẻ tuổi năng nổ nhiệt tình là tốt, tuy nhiên đây mới chỉ là thành tích bước đầu. Sau khi tu sửa xong trường học, ứng cử viên của cả ba họ đều đã chọn ra rồi, việc tiến hành bầu cử mới là việc khó quan trọng nhất. Cậu phải tìm hiểu thật kĩ tình hình, lên kế hoạch cho các bước tiếp theo…

– Bí thư Tần, đây là báo cáo tôi mang đến, xin Bí thư cho ý kiến chỉ đạo để làm chứng minh. Tôi định chạy đi xin tiền tu sửa trường học, nếu có ý kiến chỉ đạo của Bí thư và chứng nhận của chính quyền thì sẽ có sức thuyết phục hơn..

Diệp Phàm nói rồi từ trong túi rút ra hơn chục bản báo cáo đề xuất, tất nhiên không chỉ có trường học, mà còn có cả khó khăn của thôn, nói tóm lại là lấy lý do khó khăn để đi xin tiền.

– Ha ha! Cậu cũng không phải tay vừa! Làm một lúc hơn chục bản, định đi giăng lưới khắp nơi đấy à!

Tần Chí Minh nhìn lướt qua bản báo cáo kia, cảm thấy viết rất khá, thầm nghĩ chàng trai trẻ này cũng có kinh nghiệm lắm, dù sao cũng xuất thân từ trường đại học nổi tiếng, bản thân mình vẫn còn quê mùa lắm, chưa thể so sánh với cậu ta được.

Ông ta rút bút ra ” Roẹt! Roẹt!” ký đại danh của mình lên đó. Dù sao tiền xin được cũng là vì thị trấn Lâm Tuyền, cho dù có chảy vào túi cậu ta một ít cũng không thành vấn đề, nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài mà. Nếu không có chút thu nhập, vậy thì những việc khó khăn này ai sẽ làm đây, đây cũng là quy tắc bất thành văn của chốn quan trường rồi.

Vì hơn chục bản báo cáo đề xuất này, Diệp Phàm tối qua đã phải đi hỏi rất nhiều cán bộ có kinh nghiệm, kết hợp với kinh nghiệm của bản thân, cuối cùng mới có thể viết ra được.

– Tiểu Diệp, với tư cách là bí thư của thị trấn Lâm Tuyền, trong lòng tôi cũng vô cùng áy náy. Trường học đã dột nát như vậy rồi, nhưng thị trấn quả thật không kiếm đâu ra tiền để hỗ trợ cho cậu, chỉ có thể động viên về mặt tinh thần. Tuy nhiên tôi rất hài lòng về tổ công tác của cậu, một ngàn tệ tiền kinh phí hoạt động cấp lần trước chắc cũng dùng sắp hết rồi hả, thế này đi, cậu đến văn phòng đảng ủy gặp Vương Nguyên Thành lấy năm trăm tệ làm kinh phí hoạt động, nói là do tôi bảo.

Tần Chí Minh trong lòng đang rất vui, thân mật vỗ vai Diệp Phàm.

“Con cáo già, muốn dùng 500 tệ để đuổi mình đi sao”.

Tuy nghĩ vậy, nhưng trong lòng Diệp Phàm vẫn rất vui mừng, cầm trước năm trăm tệ kinh phí hoạt động cũng không tệ. Còn một ngàn tệ tiền tu sửa trường học đương nhiên đã có cô cháu họ xa Lý Xuân Thủy của bí thư Tần đến tìm vợ của con cáo già này đòi rồi. He he, năm trăm tệ này chỉ là tiền lãi, bây giờ mình phải xuống tầng dưới lĩnh đã, nếu không đợi đến lúc Lý Xuân Thủy đến đòi tiền thì năm trăm này cũng chẳng còn mà lấy.

Nghĩ như vậy, Diệp Phàm cười bí hiểm:

– Cảm ơn bí thư Tần đã quan tâm đến tổ công tác Đập Thiên Thủy chúng tôi, số kinh phí hoạt động này chúng tôi nhất định sẽ dùng vào những việc cấp thiết nhất, tuyệt đối không tùy tiện tiêu một đồng nào.

Trong lúc nói, Diệp Phàm đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ ” Kinh Phí Hoạt Động”, làm cho bí thư Tần cảm thấy có chút kỳ cục. Trong bụng nghĩ, tiểu tử này sao thế nhỉ, cho cậu kinh phí hoạt động, chẳng lẽ còn sợ tôi đòi lại hay sao.

Sau khi ra khỏi cửa, Diệp Phàm chạy thẳng đến chỗ văn phòng Đảng-Chính quyền của chủ nhiệm Vương. Nghe nói bí thư Tần đã có lời, Vương Nguyên Thành rất dứt khoát lấy ra năm trăm tệ đưa cho Diệp Phàm.

Nhìn bóng Diệp Phàm vội vàng đi xa, trong bụng y chợt nghĩ thầm: “Quái lạ! Tay trẻ tuổi họ Diệp này rốt cuộc có phải là họ hàng bí mật của bí thư Tần không nhỉ? Nếu không tại sao bí thư Tần lại quan tâm đến hắn thế chứ? mới mấy hôm trước Lý Xuân Thủy ở tổ công tác Đập Thiên Thủy vừa lĩnh một ngàn tệ tiền kinh phí hoạt động xong, mới qua mấy hôm, lại thêm năm trăm nữa rồi. Xem ra tổ trưởng Diệp không khéo lại là lớp lãnh đạo mới nổi của thị trấn Lâm Tuyền sau này cũng nên. Lẽ nào lại là con riêng của bí thư Tần, không có lẽ… Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mình cũng cần phải tìm lúc thích hợp thể hiện ý tứ một chút…”

Thực ra Diệp Phàm vì sợ bí thư Tần đổi ý, cho nên mới vội vàng chuồn đi như vậy.

 

Trên đường gặp Lý Xuân Thuỷ, Diệp Phàm nháy mắt đầy ẩn ý, lôi Lý Xuân Thuỷ ra một góc nói:

– Xuân Thuỷ này! một ngàn tệ phần của cô đã kiếm được chưa? Phải khẩn trương lên đấy, hiện tại bí thư Tần vẫn còn ở thị trấn, chỉ sợ chiều ông ấy lại xuống địa phương hoặc có cuộc họp, không gặp được thì gay to. Phần của cô là một ngàn, tuyệt đối không được thiếu đấy nhé. Tôi tin tưởng ở cô.

Nói xong rồi hắn vẫn còn thở dài một câu, nói:

– Bí thư Tần là người tốt đó! Tôi phải đi trước đây, phải lên huyện làm tên ăn mày đây.

– Hừ! Tôi nói này tổ trưởng Diệp, một ngàn tuy to thật đấy, nhưng cũng đừng coi thường người khác thể chứ. Dựa vào quan hệ của tôi và dì (vợ của bí thư Tần), chẳng nhẽ lại không kiếm được một ngàn tệ, tôi có phải khóc cũng sẽ khóc cho ra một ngàn này.

Lý Xuân Thuỷ có chút bất mãn, hừ một câu nói tiếp:

– Sáng mai đảm bảo xin được tiền, tổ trưởng Diệp, tôi thấy ba ngàn của anh mới là khó kiếm! Hừ, tôi đi kiếm dì tôi đây! Chúng ta thi xem ai xin được tiền trước, xin được nhiều thì phải trích phần trăm cho tôi đấy nhé, hi hi….

– Được thôi, xin được trên một ngàn tệ thì sẽ trích cho cô 20% được không, cô cũng nói với Lưu Trì thế nhé, càng nhiều càng tốt.

Diệp Phàm cười tủm tỉm nói, làm cho Lý Xuân Thuỷ có cảm giác mình đang rơi vào bẫy của một con cáo già.

Lưu Trì nhẹ nhàng nhất, hắn chỉ việc nhấc điện thoại lên:

– Chú, trường tiểu học Đập Thiên Thuỷ sắp sập rồi…

Lưu Trì nhanh chóng đem tình hình của trường học ra nói với chú.

– Chú, lần này chú nhất định phải giúp cháu, cháu dự tính công trình Đập Thiên Thuỷ lần này có lẽ là cơ hội tốt để phát triển, nếu làm tốt có thể leo lên chức tổ trưởng cũng không biết chừng.

– Hồ đồ! Nền nhà nứt một chút thì đã sao, chẳng lẽ có thể thụt cả người xuống đó. Mày nghĩ phòng giáo dục là do chú mở chắc, mày cần tiền liền đến lấy. Một ngàn tệ đâu phải là số tiền nhỏ, kinh phí của phòng eo hẹp, mày đâu phải không biết. Hơn nữa chú cũng không phụ trách vấn đề xây dựng cơ bản, trường học đang đợi tu sửa ở huyện Ngư Dương này còn nhiều lắm, dột nát hơn trường Đập Thiên Thuỷ của mày cũng còn cả đống kia kìa. Quan trọng nhất là hôm qua trường Trung học số 2 Ngư Dương và trường Tiểu học trung tâm Lâm Tuyền ở thị trấn Lâm Tuyền của mày đã lấy mất mấy chục nghìn kinh phí rồi. Kinh phí tu sửa và xây dựng cơ bản cấp cho thị trấn Lâm Tuyền năm nay đã hết rồi, chú mày cũng hết cách. Mày tự nghĩ cách khác đi. Còn về việc lên cấp tổ trưởng, chú sẽ giúp mày nghĩ cách. Hơn nữa, tổ công tác Đập Thiên Thuỷ có làm nên trò trống gì thì công lao cũng thuộc về cái tay tổ trưởng Diệp mà mày vừa nói, chứ mày thì được gì. Đừng mất công làm trò cốc mò để cò nó xơi cháu ạ.

Lưu Vĩnh Trạch lên tiếng dạy dỗ.

– Chú, điều này cháu biết. Nhưng một ngàn này chủ yếu là vấn đề sĩ diện. Cái này chú nhất định phải giúp cháu, nếu không chuyện của cô giáo Tuyết Thuý cũng sẽ… hì hì…

Lưu Trì cười một cách dâm đãng.

Lưu Vĩnh Trạch vừa nghe xong trong lòng đã nóng lên, phía dưới cũng đang chào cờ. Phải biết rằng cô giáo Trương Tuyết Thuý là người tình bí mật của Lưu Vĩnh Trạch, hai người thân mật với nhau cũng đã gần được một năm. Bây giờ nghe thấy Lưu Trì nhắc tới, nghĩ đến vẻ dâm đãng của người đàn bà kia là Lưu Vĩnh Trạch lại không cầm lòng nổi. Hơn nữa cô giáo Trương Tuyết Thuý này cũng do một tay Lưu Trì kiếm được.

– Thằng nhóc này, mày định làm gì? Thôi được, chỉ một ngàn tệ thôi, lần sau không thế nữa đâu nhé. Lưu Trì, không phải chú không muốn giúp mày, đợi khi nào mày đích thân nắm quyền, đừng nói là một ngàn, ngay cả năm ngàn chú cũng sẽ nghĩ cách giúp mày. Viết cái báo cáo, chiều lên lấy tiền. Đúng thật là, bảo chú phải nói thế nào mới phải chứ.

Tâm trí của Lưu Vĩnh Trạch đã sớm bay theo cái khe sâu mê người của cô giáo goá Trương Tuyết Thuý kia rồi.

Hai giờ chiều.

Diệp Phàm đứng trước cổng Uỷ ban huyện Ngư Dương.

Đứng trước Uỷ ban nhân dân huyện rộng mênh mông được vây lại bởi một bờ tường cao, Diệp Phàm sững sờ một hồi, sau đó lẩm bẩm nói:

– Đây chính là trung tâm quyền lực của huyện Ngư Dương đây.Haizzz! Bao giờ ở trong này cũng có một căn phòng thuộc quyền sở hữu của riêng mình nhỉ? Nhất định sẽ có ngày đó, mình thề là như vậy.

Diệp Phàm âm thầm cổ vũ bản thân. Nhưng hắn cũng biết, hạng dân đen không có chút chỗ dựa như hắn muốn có một chỗ đứng riêng ở huyện Ngư Dương này quả khó hơn lên trời. Tuy nhiên hơn mười năm qua Diệp Phàm thông qua sự chỉ bảo của sư phụ Phí lão đầu, tâm cơ đã sâu sắc và rắn rỏi hơn những người cùng lứa rất nhiều.

Lúc đến, Diệp Phàm cũng đã dò hỏi khắp nơi về các tin tức bên lề của một vài lãnh đạo huyện Ngư Dương, do Lưu Trì đã nhận phần ở Phòng Giáo Dục rồi nên Diệp Phàm cũng chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ qua, hướng thẳng đến toà nhà ở phía sau đi tới.

Người đầu tiên mà Diệp Phàm tìm đến chính là Phó chủ tịch huyện phụ trách khối văn hoá giáo dục vệ sinh Cố Đức Ngũ. Vừa hay ở dưới lầu liền gặp phải một cô gái rất xinh đẹp, Diệp Phàm vốn dĩ muốn lễ phép hỏi:

– Cô ơi, không…biết phòng của Phó chủ tịch Cố…ở tầng mấy?

Nào ngờ Diệp Phàm đang hỏi thì bị cái gì đó nghẹn ở họng, cho nên câu hỏi nghe có chút kỳ dị.

– Hì hì, tôi cũng đâu phải Hồng hoang mãnh thú, anh làm gì mà căng thẳng vậy chứ, hi hi…

Cô nàng xinh đẹp đó còn tưởng rằng Diệp Phàm lần đầu đến làm việc ở Uỷ ban huyện, run đến nỗi nói cũng ấp úng chẳng nên lời, liếc nhìn hắn một cái thấy cũng không có vẻ quê mùa lắm, rốt cuộc không nhịn được ôm bụng cười, lại còn hướng về phía Diệp Phàm liếc mắt một cái.

Tuy nhiên cảnh tượng này lại thân mật và kỳ quặc tới mức làm Trưởng phòng Tài chính huyện Triệu Bính Kiện từ xa đi ngang qua cũng phải liếc mắt một cái, sau đó trong đầu liền xuất hiện bao nhiêu ý nghĩ miên man bất định.

– Kỳ lạ! Tiếu Khả Hinh vì tốt nghiệp Đại học Thuỷ Châu ra, ông bố Tiếu Thuân Thần lại là Phó Chủ tịch thường trực huyện, nên luôn mắt cao hơn trán, đối với đồng nghiệp không nồng nhiệt cũng chẳng thờ ơ, đến Phòng tài chính đã một năm rồi mà chưa hề cười qua, hôm nay sao lại cười ngọt ngào thế nhỉ? Có lẽ nào anh chàng kia lại là người yêu của cô ấy ? Mình cũng đâu nghe nói Khả Hinh có người yêu nhỉ, anh chàng này nhìn cũng chẳng quen, có lẽ không phải là nhân viên ở đây. Đây quả thực là một sự kiện lớn…

“Cười, cười! Cười chết luôn đi. Tôi chẳng qua là bị nghẹn nước bọt, có gì mà cười. Cô xinh đẹp một tí thì có quyền cười người khác sao?”

Diệp Phàm trong lòng có chút bất mãn lẩm bẩm, giương mắt liếc qua cô nàng một chút, bộ dạng quả thật không tệ. Cái mũi nhỏ xinh sáng mượt, đôi mắt trong như dòng nước suối tươi lành trong mát ở thôn Đập Thiên Thuỷ long lanh như biết nói, người cũng đâu có thấp, chắc cũng phải đến 1m65, giữa trán còn có một nốt ruồi xinh nữa chứ, lại thêm bộ váy trắng này nữa, quả thực cũng có chút giống nàng Bạch Tuyết lắm.

Tuy nhiên Diệp Phàm tâm tư xoay chuyển rất nhanh, trong nháy mắt liền nghiêm trang nói:

– Xin lỗi cô, tôi … tôi tối qua mới đọc truyện về nàng Bạch Tuyết, ai ngờ sáng nay liền có nàng Bạch Tuyết thật xuất hiện trước mặt, nên có chút ngỡ ngàng. Tôi tên là Diệp Phàm, công tác tại thị trấn Lâm Tuyền, hôm nay lên đây có chút việc, không biết cô có biết phòng của Phó chủ tịch Cố ở đâu không vậy?

– Thị trấn Lâm Tuyền à, cũng được đấy! Phòng của Phó chủ tịch Cố hình như ở tầng ba, anh tự đi tìm nhé.

Cô nàng kia cuối cùng cũng đã khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười đáp. Có lẽ là câu chuyện nàng Bạch Tuyết kia của Diệp Phàm đã phát huy tác dụng, phụ nữ chẳng có ai lại xị mặt ra với người khen mình đẹp cả, quan trọng nhất là Diệp Phàm chẳng có quen biết gì với cô cả, người ta chẳng việc gì phải cố gắng nịnh nọt lấy lòng với cô.

– Cảm ơn!

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận