Sau khi để ba ông cháu vào phòng, Lý Trình Tú trước tiên để mọi người đi tắm rửa, mặc dù trời đang vào hạ, thế nhưng một người cao tuổi một người là trẻ em, lỡ như bị cảm thì không may.
Thiệu Quần đi vào lẹ nhất, anh xách con trai đi vào tắm qua loa hai ba lần hệt như tắm cún con là xong, sau đó ném con cho bảo mẫu sấy khô tóc, còn mình thì vào phòng bếp tìm Lý Trình Tú.
Thiệu tướng quân ra viện nửa tháng, hiện tại vẫn ăn đồ ăn thanh đạm, Thiệu Quần ló đầu xem, "Có làm canh cải thảo cho em không?"
"Có.
"
"Đây là thịt nguội Kim Hoa sao?"
"Ừm.
"
"Kia là gà ta hầm hả anh?"
"Đúng vậy.
"
"Kia là món canh cải thảo cho em đúng không?"
Lý Trình Tú xoay sang đẩy hắn ra nổi giận nói, "Thật là! Em mau ra ngoài với con đi! Anh hầm cải thảo cho em!"
Thiệu Quần bị anh đẩy tới lảo đảo, bèn nhỏ giọng giận hờn: "Đâu ra lực mạnh vậy chứ.
"
Xoay người bỏ cải vào nồi đậy nắp lại, xong, Lý Trình Tú cầm lấy đũa gõ gõ tay hắn: "Phải chờ một phút nữa! Em đừng có mở ra nha!"
"Em muốn nếm thử, hồi trưa em không có ăn cơm.
" Thiệu Quần cúi đầu xuống, ra hiệu là muốn Lý Trình Tú đút mình ăn, muốn thừa dịp không có ai thân mật một tí, chứ nếu không đợi lát nữa lên bàn cơm Lý Trình Tú khẳng định chỉ lo ăn cơm mà thôi.
Lý Trình Tú dùng đũa gắp lấy một miếng thịt nguội, anh thổi miếng thịt bớt nóng trước mới đút cho hắn.
Thiệu Quần thật sự càng ngày càng trẻ con, anh còn cảm thấy có đôi lúc Thiệu Quần hệt như Chính Chính vậy, lúc anh đang làm đồ ăn một lớn một nhỏ kia cứ chạy đến nhà bếp đòi anh đút cho ăn, ban đầu chỉ có Chính Chính, dần dần thêm một Thiệu Quần to xác.
Nhưng Thiệu Quần càng lúc càng quá đáng, nếu như anh không chịu làm thì hắn sẽ yêu cầu càng nhiều hơn, sau đó đòi cho bằng được mới thôi, cuối cùng anh đành phải phục vụ hết lớn tới nhỏ.
"Có nóng không?"
"Không nóng, gắp em miếng thịt nguội nữa đi.
"
"Em vẫn là nên ăn canh cải thảo đi.
"
"Tại sao?!" Thiệu Quần trưng bản mặt khó chịu.
"Ba em cũng thích ăn thịt nguội này, mỗi lần anh làm cơm cho ba em thì món này đều được ông ăn hết.
"
Lý Trình Tú gắp một miếng thịt nguội nhỏ xíu từ trong nồi ra đút cho Thiệu, trước khi đút vẫn cẩn thận thổi nguội: "Hai cha con em hệt như nhau, thích ăn đồ thanh đạm, ăn canh mãi không chán, trong tủ lạnh chỉ còn một ít thịt nguội thôi, anh sợ không đủ, em nhường cho ba em ăn đi, buổi tối anh sẽ mua thêm cho em.
"
"Em nhớ ba em thích thịt kho tàu.
"
"Ba em không thích ăn thịt kho tàu, anh có làm ba lần, một lần vị ngọt, một lần chua ngọt, một lần ướp tương xì dầu ba em đều không ăn.
"
Thiệu Quần cau mày, nghi ngờ nói, "Em thấy mỗi lần chị em gắp cho ba em thịt kho tàu ông đều ăn hết.
"
Lý Trình Tú mỉm cười nói: "Em không ăn tỏi, nhưng Chính Chính gắp tỏi tươi không phải em cũng ăn sao? Nếu như em chịu về ăn cơm thường xuyên cùng ông thì ông không cần giả vờ như vậy.
"
"Vậy tại sao mỗi lần ba em ăn ông ấy rất bình thường không có biểu cảm gì?"
"Ba em lúc ở trong quân đội có khi ăn cả vỏ cây, cho nên ăn thịt kho tàu dầu mỡ cũng có thể, vấn đề chính là nếu như được lựa chọn món ăn ông chắc chắn sẽ khẳng định không ăn thịt kho tàu.
"
"Ba em còn không ăn gì nữa không?"
"Ba em không thích ăn rau thơm, không thích ăn khoai, sắn, thích ăn bắp, nếu trong canh có bắp chắc chắn ông sẽ chọn bắp ăn trước.
"
Thiệu Quần có chút bất ngờ, hắn không thể tưởng tượng ra dáng vẻ chọn lựa như vậy, trong mắt hắn, ba hắn chính là hình tượng tướng quân gắt gỏng uy nghiêm.
Mỗi lần ăn cơm Thiệu tướng quân đều ngồi thẳng lưng, cho dù là bữa ăn bình thường cũng không thể che mờ uy nghiêm của ông, trên bàn ăn không được nói chuyện nhiều, càng không thể tùy tiện làm việc riêng.
Lý Trình Tú bất ngờ tiết lộ như vậy, trong lòng Thiệu Quần cũng có chút đau lòng, khi còn bé hắn luôn oán giận ba mình tại sao không ở bên cạnh bọn họ, một bên hiểu rõ ba mình phải đi bảo vệ đất nước,thế nhưng khi ấy còn nhỏ dại, hắn chỉ muốn ba mình thoát khỏi vầng sáng kia làm một người cha bình thường, thế nhưng chuyện này quá đỗi khó khăn, thứ mà ba hắn đang gánh vác chính là trách nhiệm với cả quốc gia nhân dân, rốt cuộc lúc sau hắn mới phát hiện bản thân muốn cái gì, thứ hắn muốn chính là thoát khỏi sự khống chế của ông, ví như muốn ông không nắm quyền sinh sát hôn nhân của hắn, cũng vì sự độc đoán kia khiến mối quan hệ hai người càng xa, vì lẽ đó suốt bao năm qua những việc thường ngày ba mình thật sự thích ăn hay ăn vì con, hắn cũng không mấy quan tâm.
Thiệu Quần giơ tay sờ lên gương mặt trơn mịn của anh: "Trước đây họ từng mắng anh sao? Anh có giận ba mẹ mình không?"
"Lúc trước anh cũng mắng em là đồ súc sinh, em có giận anh không?"
Hầu kết Thiệu Quần hơi run, trên đời này quả thật không có ai dịu dàng như Trình Tú, rõ ràng anh có thể nói: "Thiệu Quần em trước đây cũng mắng anh.
"
Nhưng anh một mực không nói.
"Em trước kia rất khốn nạn đúng không?.
"
Lý Trình Tú ôm eo của hắn, "Đúng vậy, lúc trước em cực kỳ khốn nạn đáng ghét.
"
Thiệu Quần cúi đầu, dán vào lỗ tai anh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi anh có chịu tha thứ cho hắn không, Lý Trình Tú lại nhẹ nhàng dùng gò má cọ nhẹ lên cổ hắn ra hiệu anh đồng ý tha thứ.
Trên bàn cơm, Thiệu Quần quả nhiên nhìn thấy ba mình gắp từng đũa thịt nguội, còn gắp miếng bắp trong canh hầm, hai món thịt kho tàu và sườn thì không động đến.
Thiệu Quần nhìn bộ dạng nghiêm túc của ông, nhất thời muốn trêu một tí, bởi vì bản thân hắn trước đến nay cũng chưa từng nhìn qua sơ hở của ông.
Thiệu Quần gắp miếng thịt kho tàu vào chén Thiệu tướng quân: "Ba, miếng thịt này nhìn ngon, ba nếm thử đi.
".