Hạ Tuyết hơi sửng sốt, biết cô ấy đang hỏi Daniel, “a” một tiếng nói: “Hắn. . . . người kia. . . . . Đi đón em trai tôi rồi. . . . . .”
“Hắn thật là một người cha tốt! Tôi rất ít nhìn thấy người cha nào nhiệt tình như vậy! Hôm nay hắn rất vui vẻ, không ngừng chạy đến phòng trẻ sơ sinh, không ngừng đút cho cô uống nước canh, không ngừng làm rất nhiều chuyện, cô thật hạnh phúc. . . . . .” Y tá mỉm cười nói.
Hạ Tuyết miễn cưỡng cười cười. . . . . .
Lúc hoàng hôn!
Daniel đưa Hạ Hân và người nhà của Lăng Hiểu Nguyệt đến, nhất thời phòng bệnh náo nhiệt rộn rã!
Hiểu Nguyệt nhào tới ôm Hạ Tuyết nói: “Trời ạ! Thật không ngờ bảo bối nhanh như vậy sinh rồi ! ! Cô giỏi quá! !”
Ba mẹ Hiểu Nguyệt cũng mang canh gà đến nói: “Canh gà này hầm chưa bao lâu, đợi ngày mai chuẩn bị thức ăn cho con! Thức ăn ở Bệnh viện như thế nào đi nữa, cũng không có dinh dưỡng bằng trong nhà nấu! Hạ Hân con cứ yên tâm, chúng tôi sẽ lo! !”
“Không nên phiền toái ! Để nó đi theo con là được! !” Hạ Tuyết ôm em trai, nhìn bộ dáng em trai vui vẻ, xinh xắn nói: “Bây giờ em là cậu rồi……là trưởng bối nhỏ a…!”
“Thật vậy chăng? Em muốn nhìn bảo bối! !” Hạ Hân vui vẻ nói.
“Tôi đưa mọi người đi xem Bảo bối!” Daniel chuẩn bị dẫn người nhà họ Lăng cùng đi ra bên ngoài, hắn ôm lấy Hạ Hân nói: “Chờ một lúc nữa, chú sẽ mua cho cháu thức ăn ngon !”
“Chú, cháu muốn ngồi xe! ! Xe chú thật đẹp!” Hạ Hân vui vẻ nói! !
“Được! !” Daniel ôm Hạ Hân cùng người nhà họ Lăng đi ra bên ngoài!
“Này! Người đàn ông này, hắn điên ư?” Lăng Hiểu Nguyệt xuất thần nói với Hạ Tuyết: “Chuyện gì xảy ra?”
Hạ Tuyết đột nhiên cười, cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Có thể là vì áy náy!”
“Tại sao?” Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Hạ Tuyết ôm lấy chăn nằm xuống, thở dốc một hơi nói: “Hắn cảm thấy tôi sinh non là vì đưa hắn đi. . . . . . Cho nên hắn muốn bồi thường . . . . . . làm cho tôi càng xấu hổ. . . . . .”
“Trời ạ! Cô gặp phải vận may chăng? Tôi cũng muốn mang thai, tôi để cho hắn làm cho tôi sinh non, để cho hắn hầu hạ tôi đi!” Hiểu Nguyệt nằm mơ nói.
Hạ Tuyết mỉm cười, hôm nay gặp nhiều chuyện như vậy, mệt mỏi, buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ. . . . . .
Người nhà họ Lăng đến rồi lại đi, Daniel và Hạ Hân đi ra ngoài ăn cơm nhi đồng, hơn tám giờ tối Hạ Tuyết mới tỉnh lại, cô thở nhẹ khó chịu, t.ử ƈυиɠ co rút làm cho cô đau đớn, cô ôm bụng, gượng ngồi dậy, nhìn mưa bay ngoài cửa sổ, không nhịn được nhớ tới cha đứa bé. . . . . . trái tim cô không thể bình tĩnh, nhất là lúc người bị mất nhiều máu, nếu cô chết, đứa bé làm sao bây giờ? Bảo bối cũng khát vọng có cha. . . . . .
Cô cắn môi, ánh mắt có rối loạn, cầm điện thoại di động, nhẹ nhàng mở danh bạ tìm dãy số, sau cùng dừng lại ba chữ Hàn Văn Hạo, trong lòng cô lập tức kϊƈɦ động, hốc mắt đỏ lên, trong con ngươi lấp lánh nước mắt, thở hổn hển, rốt cuộc hạ quyết tâm bấm số điện thoại của Hàn Văn Hạo. . . . . .
Nơi phòng khách xa hoa, ánh đèn màu xanh lóe sáng. . . . . .
Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi màu lam nhạt cổ chữ V, quần trắng, ngồi trêи sofa nghỉ ngơi, tay nâng ly rượu đỏ, đang xem tin tức trong nước, điện thoại di động phía sau lưng vang lên. . . . . .
Hắn hơi sững sờ, cầm lấy điện thoại di động vừa thấy một dãy số xa lạ, hắn nhướng mày, vẫn nhận điện thoại, đáp lại: “Alo. . . . . .”
Trong lòng Hạ Tuyết đau nhói, nước mắt lăn xuống, lồng ngực thở hổn hển, tay hơi run rẩy, nhớ tới đôi tay, đôi chân nhỏ bé thật dài của con gái, cái mũi cao cao, thon thon, giống cha biết bao nhiêu. . . . . . Cô run rẩy bịt chặt miệng, không dám lên tiếng, chỉ là tâm tình kϊƈɦ động muốn khóc to, ngàn vạn lời muốn nói đều nuốt xuống cổ, nói không ra lời. . . . . .
Hàn Văn Hạo có chút không vui hỏi lại: “Là ai?”
Nước mắt Hạ Tuyết tuôn như suối, hơi do dự, nhớ tới con gái đáng yêu, trái tim cô đập mạnh, lấy dũng khí, nghẹn ngào nói. . . . . .”Là tôi . . . . . .”
Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, sửng sốt. . . . . . ánh mắt của hắn lóe lên, chậm rãi hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
Hạ Tuyết vừa nghe Hàn Văn Hạo hỏi, càng bị ủy khuất, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, cô vội vã hít cái mũi đỏ bừng nói: “Hiện tại tôi ở. . . . . . tại một thị trấn nhỏ. . . . . .”
Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, yên lặng nghe. . . . . .
“Tôi . . . . . . Tôi . . . . . . gọi cho anh. . . . . . Chỉ là. . . . . .” Hạ Tuyết đột nhiên có chút mờ mịt, không biết phải làm sao, nước mắt rơi xuống. . . . . .
Hàn Văn Hạo hơi chút thở dốc, cắn răng nói: “Thế nào? Nhớ tôi sao?”
Hạ Tuyết sửng sốt, trong lòng tê dại. . . . . .
Hàn Văn Hạo cười lạnh nói: “Nếu đã quyết định đi rồi thì gọi điện thoại làm gì? Buổi tối hôm ấy, đến tặng quà, vội vã đi như vậy, không một chút lưu luyến, như vậy rất tốt! ! Về sau cũng nên có dũng khí như vậy, đã đi thì không cần gọi điện thoại nữa! !”
Hạ Tuyết cắn chặt môi dưới, nước mắt dọc theo khóe mắt tuôn ra, dọc theo cằm chảy xuống, nói không ra lời. . . . . .
“Cô gọi điện thoại cho tôi, lại muốn tôi giúp cô cái gì? Lại gây họa nữa sao? Hay không có chỗ ngủ, hay muốn tôi chứa chấp cô?” Hàn Văn Hạo hỏi lại.
Hạ Tuyết thở phì phò, nghe lời này, cô nghẹn ngào hỏi: “Tại sao. . . . . . anh luôn nói chuyện ác miệng như vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!