“Hạ Tuyết, anh cả………… các người ở đâu ………..” Hàn VănVũ cầm đèn pin cầm tay, mặc áo hoác ngoài ằng lông, vẫn cảm thấy lạnh lẽo khác thường đi trong rừng ậm tối ăm, căng hẳng, hai ắt đỏ ừng, nghẹn gào hướng rong đêm ối chập hùng kêu o: “Hạ uyết, anh cả …………các người ở đâu? Chúng a đã tìm các người suốt cả một ngày r ồi!! Anh à ……. Anh ……. anh luôn hông minh cơ trí như vậy, trêи thế giới này, không có chuyện gì có thể làm khó anh! Lần này anh nhất định có thể tìm được đường sống trong chỗ chết!! Hạ Tuyết ……… tại sao mỗi lần đóng phim, cô đều gặp chuyện không may? “Vương triều hiện đại” cũng vậy, quay bộphim này cũng như vậy! Hạ Tuyết ……….. ngàn vạn lần cô không được gặp chuyện không may, cô còn có Hi Văn!! Hạ Tuyết …….. cô đang ở đâu?”
“Anh ………. ” Hàn Văn Kiệt cũng mặc áo khoác lông, theo đội tìm kiếm đi tới, hai người đụng đầu nhau, hắn thở phì phò, mặt tái nhợt, mặc dù mệt mỏi, nhưng vẫn tinh thần rất vững vàng, hắn sải bước, bước qua một cái cây nằm chắn ngang, tay cầm đèn pin, rọi ra xa, bình tĩnh phân tích: “Lúc nảy, rõ ràng chúng ta tách rađi, nhưng bây giờ chúng ta lại gặp nhau, địa hình này quá phứctạp, rất dễ lạc đường, nếu như anh trai và Hạ Tuyết cùng chungmột chỗ thì tốt, nếu như lúc đó bọn họ bị phân tán, tôi sợ tínhcủa Hạ Tuyết mơ hồ, không tìm đường ra khỏi núi được …….”
“Ôi!!!” Hàn Văn Vũ tức giận, tay cầm đèn pin ném xuống cỏ, tức giận rống lên: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ cùng nhau rơi xuống cầu?
Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nhìn anh hai, ánh mắt nhanh chóng chợtlóe, lại ngồi xổm xuống, nhặt đèn pin lên, nhét vào tay anh trai, nói: “Bây giờ không phải là lúc truy cứu nguyên nhân, quan trọng nhất là bọn họ không có việc gì, anh cả sẽ không buông tay Hạ Tuyết đâu!
“Văn Kiệt!” Hàn Văn Vũ thấy bọn cận vệ từ đầu bên kia đi tới,đứng ở đằng xa, không dám tới đây, hắn nhìn em trai nói: “Chúyêu Hạ Tuyết sao?
Hàn Văn Kiệt xoay người, cau mày nhìn anh hai đứng trong bóngtối, chỉ có đôi mắt lóe lên tia sáng hừng hực, hắn nghi ngờ hỏi:”Tại sao vào lúc này, anh lại hỏi chuyện này?
“Anh muốn hỏi chú yêu Hạ Tuyết sao?” Hàn Văn Vũ nhìn em trai nói: “Ngày đó ở trong tiệm áo cưới, thấy Hạ Tuyết đi ra ngoàitrước, chú cũng đi theo ra, đứng trong mưa, nhìn cô ấy thật lâu, cái loại ánh mắt đó, thậm chí anh thấy không có trêи người của Mộng Hàm …….. tôi muốn hỏi chú …….. chú yêu Hạ Tuyết sao?
Hàn Văn Kiệt nhìn anh hai.
Trong lòng Hàn Văn Vũ đột nhiên thoáng qua thê lương và chua xót, hắn cười khổ nắm chặt đèn pin trong tay, hít một hơi lạnh, nói: “Nếu như chú yêu cô ấy, thì lúc này, chú thống khổ nhất phải không? Tại sao chú còn có thể bình tĩnh như vậy?
Hàn Văn Kiệt xoay người, không nói gì thêm, chỉ cầm đèn pin đi về phía trước.
“Hạ Tuyết ……. Rốt cuộc trong lòng cô, người kia là ai? Ai là cha đứa bé? Hay là ……?” Hàn Văn Vũ căng thẳng nói: “Chađứa bé kia là anh cả sao?”
Hàn Văn Kiệt dừng bước, có chút giật mình quay đầu nhìn vềphía Hàn Văn Vũ, sắc mặt bình tĩnh đã tiết lộ quá nhiều tin tức, thế nhưng hắn lại hỏi: “Tại sao nói như vậy?”
Hàn Văn Vũ thở phì phò, đột nhiên cười khổ, nói: “Bởi vì tấmhình kia chụp lúc bọn họ ở chung một chỗ, anh đã hoài nghi, hơnnữa tối hôm qua bọn họ cùng xảy ra chuyện, anh đã xác định. Trêи thế giới này, không phải người đàn ông nào cũng có thể để cho Hạ Tuyết sinh một đứa con gái giống như Hi bảo bối vậy. Con bé là người thân của chúng ta, tự nhiên anh có cảm ứng”
Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn anh hai chằm chằm!
Hàn Văn Vũ thở phì phò, xoay người, cổ họng khát khô, cảm giác não bộ sắp thiếu ôxy ……… hắn không muốn nói gì nữa,chỉ cầm đèn pin, đi về hướng bụi gai phía trước, hắn vừa đi, vừanói: “Anh mặc kệ sự thật là cái gì? Anh vĩnh viễn đều sẽ ủng hộ quyết định của Hạ Tuyết, mặc kệ cô ấy yêu người nào, yêu Daniel, yêu anh cả, hay là yêu chú, cùng ai ở chung một chỗ, anh đều sẽ ủng hộ cô ấy! Hạnh phúc của cô ấy, anh nhất định theo đuổi! ……. Về phần anh cả lựa chọn loại phương thức này đểvạch trần chân tướng, không có cái gì gọi là oán giận và căm ghét,anh chỉ mong hắn không có việc gì, cùng hắn uống ly rượu, sauđó hung hăng ném hắn …….. cho nên bây giờ, anh nhất địnhphải tìm được hắn, lúc còn nhỏ, chúng ta đi lạc đường, lúc nàoanh trai cũng ở sau lưng mình, đi về phía trước, cho tới bây giờcũng không có lạc đường ………”
Văn Vũ có chút nghẹn ngào, vừa nói vừa bước đi …….
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!