Hàn Văn Kiệt chạy xuống lầu, lao nhanh ra cửa bệnh viện, xông thẳng tới xe cứu thương . . . . . .
Cửa xe cứu thương “soát” một tiếng mở ra, bốn y tá nhanh chóng khiêng Tần Thư Lôi mặc áo cưới màu trắng, toà thân đầy máu, Tần Thư Lôi nằm trêи băng ca, vừa khóc, vừa ôm chặt bụng, suy nhược kêu nhỏ: “Con của tôi. . . . . . Cứu con của tôi. . . . . .”
Hàn Văn Kiệt lập tức vọt tới trước mặt chị dâu, cúi đầu căng thẳng nắm chặt tay của cô nói: “Chị dâu, xảy ra chuyện gì? Tại sao chị lại té ngã ?”
Tần Thư Lôi nằm trêи băng ca, hai mắt đã chìm vào vô thức nhìn Hàn Văn Kiệt, nước mắt không ngừng lăn xuống, cô nắm tay Văn Kiệt, thân thể lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, làm cho cô nhất thời không chịu nổi, cố gắng sức lực cuối cùng kêu nhỏ: “Con của tôi. . . . . . Cứu con của tôi. . . . . .”
Cô vừa nói xong, cả người đã hôn mê! !
“Chị dâu!” Hàn Văn Kiệt đau lòng gọi nhỏ, lập tức theo băng ca khẩn cấp chạy vào phòng cấp cứu ! !
Cửa chính phòng Tổng Tài “oanh” một tiếng mở ra, Hàn Văn Hạo nhanh chóng từ bên trong đi ra, gương mặt căng thẳng, hai mắt lạnh lẽo bộc lộ sát khí, kϊƈɦ động gầm nhẹ: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hôm nay, lúc ở chỗ này của tôi đi ra, còn rất tốt, tại sao đột nhiên không khống chế được tâm tình mà gào khóc ? Lại còn vấp ngã! ! Tôi đã phái nhiều vệ sĩ đi theo, cũng không có cách nào ngăn chặn chuyện này ? ? ?”
Hi Thần tiến lên nói: “Lúc nảy tôi tự mình đến tiệm áo cưới tìm hiểu tình huống, họ nói trước khi Tần tiểu thư gặp chuyện không may, nhận được một tin nhắn, sắc mặt có chút quái lạ, sau đó tự giam mình một lúc lâu, rồi khóc rống xông ra ngoài, bởi vì quá tâm tình kϊƈɦ động, bước hụt chân, cả người ngã xuống cầu thang !”
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh như băng, nhanh chóng đi vào thang máy, tàn nhẫn nói: “Nhất định Tiệm áo cưới sẽ nói với chúng ta không có liên quan gì với bọn họ! ! Người của tôi tốt đẹp đi vào tiệm áo cưới, sau đó lại ra xảy chuyện ! ! Tôi nhất định phải tra ra rõ ràng! ! Nếu để tôi phát hiện, đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, tôi muốn từng người của tiệm áo cưới chôn theo cho tôi ! ! ! !”
“Vâng! !” Bọn Nhậm Phong gật đầu đáp lời ! !
*****
Cửa phòng Tổng Tài One-king mở ra! !
Hàn Văn Vũ vừa mặc âu phục bên xông ra ngoài, vừa chạy vừa nói với Lynda và Tiểu Thanh theo sát ra ngoài: “Một chút nữa chúng ta đi đến bệnh viện, nhất định có rất nhiều phóng viên! Cô phải mang đủ vệ sĩ ra ngoài! Một người đang rất tốt, tại sao đột nhiên xảy ra chuyện như vậy ?”
Lynda cũng cảm thấy kỳ quái nói: “Đúng vậy! ! Không phải là. . . . . . Có người hãm hại chứ?”
Hàn Văn Vũ suy nghĩ, sốt ruột đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đừng nói lung tung! Dựa vào tính cách của anh cả tôi, hắn sẽ giết từng người một !”
Lynda và Tiểu Thanh không lên tiếng, cũng bước nhanh theo!
Trác Bách Quân nhìn bọn người Hàn Văn Vũ đi ra ngoài, hắn đột nhiên cười, kéo tấm rèm cửa sổ hoa bách hợp, sau đó cầm điện thoại di động, đi tới ghế làm việc trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời xám xịt, mịt mờ, khắp nơi đều là màn mưa giăng lối, nhìn như một tấm lụa mỏng, mọi thứ trở nên mơ hồ, xinh đẹp hắn đột nhiên rất yêu, rất yêu phong cảnh trước mặt, sâu kín nói: “Bảo bối, đứa bé kia chắc là không giữ được rồi, cô vui vẻ chứ ?”
Trầm Ngọc Lộ đột nhiên cười, cầm điện thoại di động, cũng đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn màn mưa mịt mờ, khẽ hớp một ngụm rượu đỏ, nói: “Còn có một người chưa giải quyết đấy. . . . . .”
“Rất nhanh. . . . . . Còn vài giờ nữa. . . . . .” Trác Bách Quân đột nhiên mỉm cười nói: “Cô ta sẽ mất đi tất cả, thân bại danh liệt! ! Hai đàn ông cũng theo này video sẽ thân bại danh liệt ! !”
Trầm Ngọc Lộ hả hê cười, nói: “Ở chỗ Daniel, anh tra ra được cái gì?”
“Hàn Văn Hạo ngầm phái cổ đông đầu tư vào bên Daniel, lần trước ngầm làm một lần, để thử năng lực Daniel, bị tôi điều tra được !” Trác Bách Quân đột nhiên hả hê cười, cười thật vui vẻ! !
Ánh mắt của Trầm Ngọc Lộ sáng lên, vui mừng nói: “Chuyện Daniel và Hàn Văn Hạo hợp tác, không phải. . . . . .”
“Cô phải nói thế này . . . . . .” Trác Bách Quân lạnh lùng nhướng mày nói: “Blake và Hàn gia tiêu rồi. . . . . .”
Trầm Ngọc Lộ vừa uống một ngụm rượu, thiếu chút nữa kϊƈɦ động mà cười lên, hỏi: “Vậy cha của anh không phải rất vui vẻ sao ?”
Trác Bách Quân hừ một tiếng, nói: “Mối hận của cha con tôi, đã đến lúc phải báo thù rồi!”
*****
Chiếc Rolls-Royce và chiếc Jicha thắng gấp trước cửa bệnh viện! !
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Hạo nhanh chóng xuống xe, nhanh chóng đi vào bệnh viện, hướng lối đi thật dài đi tới phòng cấp cứu, liếc mắt thấy em trai của mình đang đứng ngoài phòng cấp cứu lo lắng, chờ đợi, Hàn Văn Vũ lập tức kêu to: “Chú ba!”
Hàn Văn Kiệt quay đầu, thấy hai người anh trai đều tới, tâm trạng buồn bực, ngột ngạt của hắn mới giảm xuống, nhìn bọn họ nói: “Hai người đã tới rồi ! ! Ba, mẹ và hai bác Tần đều đến!”
“Thư Lôi thế nào? Con của tôi thế nào?” Hàn Văn Hạo căng thẳng hỏi!
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn anh trai, có chút bất đắc dĩ nói: “Bây giờ còn chưa biết, lúc nảy bác sĩ đi ra, có nói, tạm thời người mẹ thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đứa bé. . . . . . Đang tận lực cấp cứu!”
“Mẹ kiếp!” Hàn Văn Vũ tức giận kêu to: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Phế vật kia đi theo cô ấy vào tiệm áo cưới thì sao?”
Nguyệt Dung ôm quần áo của Tần Thư Lôi, cầm điện thoại di động của cô, đầu ngón tay lạnh run, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ đến cả người run rẩy, đứng ở góc tường, rơi lệ nói: “Tôi. . . . . .”
Hàn Văn Hạo tức giận, nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía Nguyệt Dung, sau đó bước nhanh tới, một tay nắm chặt bả vai của cô, rống to: “Nói! ! ! Xảy ra chuyện gì?”
Nguyệt Dung nhìn ánh mắt của Hàn Văn Hạo tràn đầy sát khí, không dám nói gì, nước mắt lăn xuống! !
“Nếu cô dám làm cho tôi tức giận! Tôi sẽ giết chết cô ! Tôi không có thời gian chờ cô khóc xong! !” Hàn Văn Hạo gầm nhẹ! !
“Anh cả, anh đừng kϊƈɦ động, lúc nảy em có hỏi rồi, cô ấy nói với em, vốn là cô ấy theo chị dâu đi vào phòng hóa trang thay quần áo, không ngờ cô ấy nhìn thấy một tin nhắn gửi tới, nên đưa cho chị dâu, sau khi chị dâu nhận xong, đột nhiên có chút hốt hoảng, bảo tất cả mọi người ra ngoài, một mình trong phòng hóa trang, chưa được bao lâu thì vội lao ra ngoài, xông tới cầu thang, rồi ngã xuống . . . . . .” Hàn Văn Kiệt nói nhanh.
Hàn Văn Hạo trừng mắt nhìn Nguyệt Dung! !
Nguyệt Dung nhìn Hàn Văn Hạo, vừa khóc, vừa run rẩy, kϊƈɦ động nói: “Vâng . . . . . Là như vậy. . . . . . Tôi thật không biết xảy ra chuyện gì, tiểu thư xông thẳng xuống lầu, chúng tôi kéo lại cũng không được. . . . . .”
Hàn Văn Hạo lấy điện thoại trong tay Nguyệt Dung, vừa tức giận mở ra, vừa không tin nổi, nói nhanh: “Ngược lại, tôi muốn xem, rốt cuộc là tin nhắn gì?” Nhưng hắn mở điện thoại, nhìn vào trong, thực sự có một tin nhắn lúc 6 giờ ngày hôm qua, hắn lập tức trừng mắt, giận dữ nhìn Nguyệt Dung nói: “Cô giải thích cho tôi! ! Rõ ràng trong máy không có tin nhắn! ! Tại sao cô nói có tin nhắn?”
Nguyệt Dung sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi, bật khóc, nói: “Thật sự có tin nhắn! ! Nhân viên làm việc đi theo tiểu thư vào phòng có thể làm chứng cho tôi ! ! Cũng vì tin nhắn vang lên, chúng tôi mới rời khỏi phòng ! !”
Hàn Văn Hạo để ình tĩnh táo, xem điện thoại một lần nữa, nhưng mà xem tới xem lui, cũng không có tin nhắn hôm nay, lửa giận thiêu đốt, hắn ném mạnh điện thoại xuống mặt đất, ánh mắt muốn giết người, nói: “Để tôi điều tra ra, tôi sẽ đem hắn lột da róc xương! !”
*****
Văn phòng Tổng Tài Toàn Cầu!
Sophie khẩn cấp đi vào, nhìn Daniel đang chăm chú xem văn kiện, nói: “Tổng Tài, phòng thư ký của tập đoàn Hàn thị gọi điện thoại tới nói, hôm nay. . . . . . vợ chưa cưới của Hàn Tổng Tài ở tiệm áo cưới xảy ra chuyện, cho nên cuộc họp 3 giờ chiều nay, phải dời lại !”
Daniel kinh ngạc nhìn Sophie nói: “Cái gì? Xảy ra chuyện không may? Xảy ra chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!