“Tổng giám. . . . . . Anh đừng như vậy. . . . . .” Tĩnh Đồng bị Trác Bách Quân ném lên ghế sa lon, cô hoảng sợ thất thanh khóc rống, cố gắng đẩy Trác Bách Quân ra, mặt đỏ tới mang tai, lo sợ, nói: “Đừng như vậy, tôi đã có bạn trai rồi ! !”
Trác Bách Quân vừa nghe, sắc mặt lạnh lẽo, đứng thẳng người dậy, hơi ngẩng đầu nhìn bộ dáng nhát gan, vâng vâng dạ dạ của Tĩnh Đồng, giống như con thỏ nhỏ, cô gái như vậy lại có bạn trai rồi sao ? Hắn nhướng mày, hỏi: “Bạn trai của cô là ai vậy?”
“Phó đạo diễn đài truyền hình. . . . . .” Tĩnh Đồng vừa khóc, vừa sợ hãi nói.
Trác Bách Quân cúi đầu, ánh mắt giống như độc xà nhìn chằm chằm cô, nói: “Vẫn là xử nữ sao?”
Tĩnh Đồng sợ hãi, không dám cử động, không dám nói gì, nước mắt không ngừng lăn xuống, dáng vẻ như vậy, làm cho Trác Bách Quân cảm thấy mới mẻ, rất có tính khiêu chiến, hắn lập tức nở nụ cười nói: “Được rồi! Tôi cho rằng cô là loại người tùy tiện, để cho tôi trèo lên! Cô cũng biết, cái vòng này chính là như vậy, đứng lên đi …… Không đùa với cô nữa, yên tâm làm thư ký của tôi ……”
“Tôi. . . . . .” Tĩnh Đồng dường như miễn cưỡng và sợ hãi!
“Cố gắng làm việc, đi ra ngoài đi!” Trác Bách Quân nói ngay.
Tĩnh Đồng không có cách nào, chỉ đành phải gật đầu, vừa ủy khuất lau nước mắt, vừa sợ hãi đi ra khỏi phòng làm việc, sai khi đóng cửa lại, mặt ửng đỏ, lẫn tránh ánh mắt đồng nghiệp, đi vào thang máy, nhấn nút cửa thang máy, cửa đóng lại, xung quanh im ắng, sắc mặt của cô đột nhiên lạnh lẽo, tháo mắt kính đen của mình, lộ ra một đôi mắt lạnh lùng, cầm điện thoại di động lên, gọi cho Nhậm Phong nói: “Giải quyết xong !”
*******
Phòng làm việc Tổng Tài Toàn Cầu !
“Bọn họ làm như vậy, thực sự quá quá đáng !” Sophie là tâm phúc của Daniel, lúc nảy biết Hàn Văn Hạo đầu tư vào đoàn cổ đông Toàn Cầu, tính toán đường lui, một lưới bắt hết, nhất thời cô thất lễ nhìn Daniel nói: “Chúng ta nên làm gì? Dự án đã ký hợp đồng, nếu chúng ta hủy bỏ, sẽ phải bồi thường khoản tiền khổng lồ!”
Daniel không lên tiếng, ngồi trêи ghế da, mặt không thay đổi nhìn phần tài liệu này, hừ một tiếng.
Sophie nhìn Daniel trầm mặc như vậy, thật sự tò mò hỏi: “Tổng Tài, ngài. . . . . . Thế nào?”
Daniel vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm nhìn phần tài liệu này, nói một câu: “Tại sao lại trùng hợp như vậy ?”
“Hả?” Sophie không hiểu nhìn Daniel, hỏi: “Ý của ngài là. . . . . .”
Daniel vẫn nhìn phần tài liệu kia, nói tiếp: “Lúc này vợ chưa cưới của Hàn Tổng Tài vừa khéo gặp chuyện không may, tôi lại nhận được phần tài liệu này. . . . . . Chuyện này không khỏi quá trùng hợp đi. . . . . .”
Sophie lập tức ngẩng đầu nhìn Daniel nói: “Ngài đang hoài nghi cái gì?”
Daniel nhướng mày, vẫn không lên tiếng, suy tư thật lâu, mới nói với Sophie: “Lập tức điều tra tất cả đoàn cổ đông, xem một chút, ngoại trừ cổ đông của Hàn gia phái đến, còn có kẻ thứ ba hay không. . . . . .”
“Tại sao phải điều tra kẻ thứ ba? Không phải chúng ta nên thanh trừ gián điệp của Hàn gia tiến vào công ty chúng ta sao?” Sophie không hiểu, nói.
Daniel nhếch miệng mỉm cười, nhưng không vạch trần, nhìn Sophie nói: “Cô làm theo lời của tôi! Không nên hỏi nhiều như vậy!”
“Vâng. . . . . .” Sophie thật sự không hiểu.
Daniel tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt, nhưng có thể cảm nhận trong hai tròng mắt sâu thẳm của hắn ở bóng tối chuyển động, hắn lặng lẽ nhớ kỹ tên một người . . . . . “Hàn. . . . . . Văn. . . . . . Hạo. . . . . .”
******
Điện thoại của phòng làm việc vang lên.
Trác Bách Quân vừa đang xem tài liệu, vừa nhận máy: “Ừ. . . . . .”
“Tần Thư Lôi sắp tỉnh lại, xem ra chúng ta phải hành động trước, không để cho Hàn Văn Hạo có thời gian ngăn chận Video!” Trầm Ngọc Lộ nhìn Trác Bách Quân nói!
Trác Bách Quân đột nhiên cười, cười rất đắc ý, nói: “Nhanh như vậy, trò chơi lại bắt đầu rồi ?”
“Bắt đầu đi!” Giọng nói Trầm Ngọc Lộ cứng rắn, mang hơi thở tàn nhẫn.
*****
Bệnh viện.
Phòng bệnh VIP, Tần Thư Lôi nằm trêи giường, chậm rãi chuyển động tròng mắt, ngón tay duỗi nhẹ, nổi đau sâu thẳm theo tiếng thở của cô, lan ra khắp cả phòng bệnh, tất cả mọi người đau lòng nhào tới bên giường, lo lắng nhìn cô, Hàn Văn Hạo càng thêm nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đau lòng nhìn mí mắt cô giãy giụa, kêu nhỏ: “Thư Lôi. . . . .”
Tiếng gọi này giống như từ chân trời đưa đến, trong tròng mắt khép chặt của Tần Thư Lôi, lập tức tràn ra giọt lệ, tay của cô kϊƈɦ động nắm chặt tay Hàn Văn Hạo, nước mắt lăn xuống.
“Thư Lôi. . . . . .” Hàn Văn Hạo căng thẳng kêu nhỏ: “Em tỉnh lại đi. . . . . .”
Tất cả mọi người cũng lo lắng gọi nhỏ. . . . . .”Thư Lôi. . . . . .”
Rốt cuộc Tần Thư Lôi trong tiếng gọi của mọi người, hơi thở mong manh, chậm rãi mở mắt, lập tức ngỡ ngàng nhìn thấy gương mặt mơ hồ của Hàn Văn Hạo, nước mắt cô tuôn ra như suối, đau thương nhìn hắn kêu nhỏ: “Văn Hạo. . . . . . Con của chúng ta có khỏe không?”
Mọi người vừa nghe, trầm mặc không lên tiếng, Văn Kiệt đứng một bên, càng thêm lo lắng nhìn Tần Thư Lôi, sợ tâm trạng của cô bị kϊƈɦ động, liền bảo y tá chuẩn bị xong thuốc an thần!
Tần Thư Lôi chuyển mắt nhìn tất cả gương mặt thương tâm và bất đắc dĩ của mọi người, nhìn thấy mẹ mình đang giấu vẻ mặt nghẹn ngào, đáy lòng của cô run lên, quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi thăm, nhìn Hàn Văn Hạo, khẩn cầu, rơi lệ, đau thương, vô lực hỏi: “Văn Hạo. . . . . . Con của chúng ta có khỏe không?”
Hàn Văn Hạo nắm chặt tay của cô, nhìn nét mặt thê lương và khẩn cầu của cô, trong lòng của hắn đau nhói, nói với Tần Thư Lôi: “Thật xin lỗi …… Đứa bé. . . . . .”
“Thư Lôi!” bà Tần đau lòng khóc nói với con gái: “Đứa bé mất rồi. . . . . . đứa bé đáng thương đã mất rồi. . . . . .”
Nước mắt Tần Thư Lôi tuôn ra như suối, linh hồn bồng bềnh, trôi nổi không biết đến tận rơi đâu, nhớ sáng nay mình ngồi vuốt bụng nói với đứa bé : “Bảo bảo a, rốt cuộc con là trai hay gái ? Mẹ hi vọng con là trai, đẹp trai giống như cha vậy, thông minh giống như cha vậy. . . . . . Con phải mau cao lớn, hôm nay đi thử áo cưới, phải đi cửa hàng trẻ em, mua giường nhỏ cho con. . . . . . Con đừng trách cha không đi cùng mẹ a, bởi vì cha rất bận. . . . . . Cho nên con phải tha thứ cho cha. . . . . . Nghe nói hơn một tháng bảo bảo đã biết ngáp rồi, con có ở mẹ trong bụng, ngáp hay không? Hai mắt thật to, cái mũi cao cao, cái miệng nho nhỏ như cha không ?Bây giờ mẹ mong đợi ngày con ra đời . . . . . Mẹ nghĩ, nhất định con sẽ là mặt trời nhỏ trêи thế giới. . . . . .”
Nước mắt Tần Thư Lôi vẫn lăn xuống, cô nhìn trái, nhìn phải, xung quanh một màu trắng xóa, đột nhiên nghẹn ngào, kϊƈɦ động gọi: “Con của tôi. . . . . . Con của tôi. . . . . .”
Hàn Văn Kiệt lập tức đẩy mọi người ra, ngồi bên cạnh Tần Thư Lôi, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, tay ấn vào huyệt vị nơi cổ tay cô, lập tức nói: “Chị dâu! Chị đừng kϊƈɦ động! Đứa bé mất rồi, chị có thể cùng anh trai tôi sinh lại, nhưng ngàn vạn lần, chị không được kϊƈɦ động. . . . . .”
Tần Thư Lôi lại lắc đầu, khẽ cắn môi, cả người bắt đầu run rẩy mãnh liệt, nước mắt tuôn ra như suối, không chịu đựng nổi chuyện này, năm ngón tay kϊƈɦ động nắm bấu chặt vào khăn trải giường màu trắng, ôm bụng, buồn rầu nhìn khắp xung quanh đều màu trắng, nhìn những người thân như có như không, còn có người đàn ông mà mình dùng tánh mạng để yêu, nhưng cốt nhục trọng yếu trong bụng mình đã mất đi không còn, đó là con của mình. . . . . . Cốt nhục của mình. . . . . . Cô đột nhiên nắm chặt khăn trải giường, tâm tình rốt cuộc tan vỡ cất tiếng khóc to: “Con của tôi, Con của tôi ……. con thật đáng thương, con cứ như vậy mà đi, là mẹ không tốt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mẹ nên bảo vệ con trước. . . . . . con ơi, con thật đáng thương. . . . . . con của tôi, trời ơi, tại sao nở đối xử với tôi như vậy?”
“Thư Lôi, con đừng kϊƈɦ động. . . . . . Thư Lôi. . . . . .” Bà Tần đau lòng gọi con gái.
“Con của tôi, con thật đáng thương a, những khốn kiếp đáng chết! Tại sao muốn đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy! ! Tất cả các người đi chết đi………” Tần Thư Lôi điên cuồng từ trêи giường ngồi dậy, nắm khăn trải giường, ngửa đầu khóc lớn!
“Thuốc an thần!” Hàn Văn Kiệt lập tức lấy ống kim!
“Chú tránh ra! ! Con ơi, mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con, sớm biết như vậy, mẹ một mình trốn đi, cố gắng nuôi con lớn lên, không đến nỗi bị người ta hãm hại!!” Tần Thư Lôi tức giận gào lên ! !
Hàn Văn Hạo nghe xong, lập tức ngăn em trai chích thuốc an thần, hắn tiến lên, nắm chặt vai của cô nói: “Thư Lôi! ! Nói cho anh biết, hôm nay ở tiệm áo cưới xảy ra chuyện gì?”
Tần Thư Lôi điên cuồng nắm chặt khăn trải giường màu trắng, gào lên: “Con của em bị những người đáng sợ hại chết rồi! Văn Hạo, những người đó hại chết con của chúng ta, con của em. . . . . .”
“Thư Lôi! ! ! Em hãy nghe anh nói! ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hàn Văn Hạo nắm chặt vai Tần Thư Lôi, nói nhanh: “Em phải nói cho anh biết, anh mới có thể làm chủ cho em ! !”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!