Chương 71 Phần thưởng.
“Đây là cái gì?”, Chu Hạo nhìn kỹ.
Hắn cầm cái cây có dao động kỳ lạ lên, cây này đã bị đứt, bên trong lại có một tia màu vàng sậm bật ra.
“Đây là nhị hoa Mộc Tâm?”, trong lòng Chu Hạo khẽ động, nghĩ đến một khả năng, trong mắt lập tức lộ ra vẻ kích động.
Nhị hoa Mộc Lan, có thể cường đại thân thế, khiến thân thể có một sự lột xác nhất định, cần phải có ba mươi điếm cống hiến mới có thế đối ở Nguyên Khí Xã, Giá trị bằng với cỏ Viêm Tâm.
Nhị hoa Mộc Lan là một loại cây được sinh ra dưới xác suất nhất định, hiện ra màu vàng, rất giàu nguyên khí trời đất.
Chu Hạo lột vỏ cây ra, bên trong xuất hiện một đoạn chồi non dài chừng mười cm, đường kính bốn milimet. Lúc này trên chồi non này lại xuất hiện một tia ảm đạm.
“Nhị hoa Mộc Tâm này rõ ràng còn chưa lớn, hơn nữa còn bị chôn dưới đất quá lâu, nguyên khí trời đất bên trong cũng đã mất đi một ít.”, Chu Hạo nhanh chóng phán đoán.
“Chu Hạo, cậu đang cầm nhị hoa Mộc Tâm đấy à?”, xa xa, hai người đi tới, thấy được cái cây trong tay Chu Hạo, còn có chồi non màu vàng,
trong mắt tức thì lộ ra vẻ hâm mộ.
Bọn họ cũng dễ dàng đoán ra được đây chính là bảo vật có thể rèn luyện thân thế. Cho dù đối với tu luyện thân thế giả hay thức tỉnh dị năng giả đều có chỗ tốt rất lớn.
“May mắn hơn chút thôi.”, Chu Hạo cười nói.
Hắn không do dự, trực tiếp ngồi xuống, sau đó đem nhị hoa Mộc Tâm bỏ vào miệng, nhai nuốt nó.
Đế càng lâu thì linh lực của nhị hoa Mộc Tâm càng phai đi nhiều, không bằng ăn nó luôn ngay lúc này.
Chỉ một giây sau, một cỗ nhiệt lượng to lớn dáng lên trong bụng Chu Hạo, Chu Hạo nhanh chóng vận chuyển “pháp môn Nguyên Tịch”, sau đó những nhiệt lượng này bắt đầu tản ra khắp thân thế hắn.
Thật ra chu Hạo có thể sử dụng hình vẽ trong thức hải của mình để luyện hóa năng lượng của nhị hoa Mộc Tâm nhanh hơn, nhưng như vậy lại rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Bản thân chu Hạo cũng không biết rốt cuộc mười hình vẽ động tác xuất hiện trong đầu đại biếu cho điều gì, hắn trời sinh cẩn thận, trước khi biết rõ ràng cái gì đó hắn sẽ không chọn để bị lộ ra ngoài.
Theo như hắn suy đoán, nếu như mười bức hình đều hiện ra, ít nhất cũng phải tương đương với pháp môn đỉnh cao hấp thụ nguyên khí đất trời gì đó.
Năng lượng của nhị hoa Mộc Tâm nhanh chóng dung nhập vào khắp thân thể Chu Hạo, cả người hắn đều có thể cảm nhận được nhiệt lượng, cơ bắp co giật, run rấy, tốc độ lưu lượng máu trong cơ thế trở nên nhanh hơn rất nhiều. Chu Hạo có thế cảm giác được thân thế mình đang phát sinh lột xác.
Hắn đang không ngừng luyện hóa.
Chẳng qua, chỉ ba mươi phút sau biến hóa này liền ngừng lại.
“Thân thể mình trở nên mạnh hơn chút rồi, không biết còn có thế mạnh lên bao nhiêu?”, Chu Hạo đứng dậy, duỗi người một cái, nhất thời nghe được cả tiếng xương cốt của hắn vang lên.
Chu Hạo nắm tay, sức mạnh hiện tại của hắn rõ ràng đã mạnh hơn trước.
Vậy nhưng Chu Hạo cũng không ôm quá nhiều hy vọng, tác dụng của nhị hoa Mộc Tâm hoàn chỉnh cũng tương đương với cỏ Viêm Tâm, không bằng được với quả Chu, với thực lực của hắn cũng chỉ tăng lên trong một mức độ nhất định.
“Linh hồn của mình quả nhiên hữu dụng
trong việc tìm kiếm bảo vật, tiếp tục tìm thôi.”, trong mắt Chu Hạo lộ ra tia chờ mong.
Tìm được nhị hoa Mộc Tâm chỉ là một mặt thôi, điều khiến Chu Hạo kinh hỉ nhất chính là linh hồn của hắn có tác dụng rất lớn trong việc tìm kiếm bảo vật.
“Đi!”, Chu Hạo không chút do dự, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng sau đó Chu Hạo lại không thu hoạch được gì thêm, thời gian đã qua một giờ, hắn vẫn chưa phát hiện được bất kỳ bảo vật nào.
Dù sao bảo vật lộ ra bên ngoài đều đã bị Ngô Lâm và người trong quân đội lấy hết rồi, những thứ còn sót lại nhất định vô cùng thưa thớt.
“Xem ra sẽ không có thêm thu hoạch mới.”, Chu Hạo nhìn khu vực đã tìm kiếm, lắc đầu.
“Tập hợp!”, xa xa truyền đến một đạo thanh âm, tuy rằng không lớn, nhưng lại dễ dàng truyền đến tai Chu Hạo.
Chu Hạo nhìn về phía xa, không chút do dự, nhanh chóng lướt qua hướng đó.
“Chu Hạo tới kìa, lúc trước hắn lấy được nhị hoa Mộc Lan đó.”
“Bảo vật lần này cũng chỉ có Lý Phong với Chu Hạo là có chút thu hoạch.”
Trở lại đội ngũ, một số người đang nghị luận với nhau, ánh mắt bọn họ đều đố dồn về phía Chu Hạo và Lý PHong. Đương nhiên, những ánh mắt này đều là hâm mộ khó kìm.
“Im lặng.”, thanh âm của Vương Nguyên vang lên, toàn bộ lập tức an tĩnh lại.
“Hiện tại lấy thẻ nhớ camera trong quần áo tác chiến của mọi người ra đi, bỏ vào trong điện thoại di động của Nguyên Khí Xã bọn tôi, trực tiếp tải lên, chúng tôi sẽ dùng cái này đế phán đoán chiến tích và cống hiến của mọi người.”, Vương Nguyên nói.
Trong ánh mắt mọi người lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ. Nhiệm vụ này hiển nhiên đã kết thúc, bây giờ là thời điểm thu hoạch.
Chu Hạo cũng lấy thẻ nhớ ra, lúc này trên điện thoại di động của Nguyên Khí Xã ngoại trừ bí tịch cùng với hai biếu tượng thảo dược, linh quả còn có thêm một biếu tượng video.
“Xem ra di động này hoàn toàn do lãnh đạo của Nguyên Khí Xã khống chế.”, chu Hạo thầm nghĩ trong lòng, hắn không do dự, trực tiếp tải video lên.
Ước chừng mười phút sau, điện thoại của Chu Hạo vang lên kèm theo một thông báo.
“Chúc mừng Chu Hạo, nhiệm vụ lần này căn cứ vào biểu hiện của ngươi có thể đạt được ba
mươi điểm cống hiến, cùng với phần thưởng 50000 tệ.”, tin nhắn ngắn gọn trực tiếp hiến thị trước mặt Chu Hạo.
Sau đó, thông tin thân phận nhân vật cũng lộ
ra.
Chu Hạo: Thành viên của Nguyên Khí Xã thành phố Vu.
Cảnh giới: Nhất Nguyên cảnh hậu kỳ.
Điếm cống hiến: 30.
Tiền: 50000 tệ (có thể rút).
“Lần này ngoại trừ điểm cống hiến, vậy mà còn có thêm 50000 tệ.”, trong mắt chu Hạo lộ ra tia vui mừnq.