Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quay Đầu, Ta Có Nhau!

Nhưng ngẫm lại, anh dường như cũng không đến nổi xấu xa như lời đồn.

4

Hôm đó tan học, không hiểu sao mẹ lại đến đón tôi.

Mẹ tôi không thích tôi, thậm chí còn hận tôi, bà được tạo hóa ưu ái ban cho diện mạo sắc nước hương trời, hơn nửa đời người đều sống dựa dẫm vào đàn ông. Còn tôi thì vẫn luôn là gánh nặng kéo chân bà.

Gần đây, bà đã tìm được một người chồng mới - Hà Vĩ Quang, vô cùng giàu có, thoạt nhìn trông khá nho nhã, lịch sự, hơn nữa ông ta cũng không ghét tôi, hay cười với tôi và mua cho tôi nhiều quần áo đẹp.

Tôi cứ ngỡ rằng, cuộc sống lang thang nay đây mai đó của hai mẹ con cuối cùng cũng chấm dứt, nhưng gần đây tôi lại phát hiện ra rằng, cha dượng luôn tìm cớ “vô tình” đụng chạm vào người tôi.

Cho đến một hôm, khi tôi đang tắm, ông ta tra chìa khóa mở cửa nhà vệ sinh.

Ngày đó, tôi sợ hãi đến mức chạy một mạch ra ngoài, không còn nơi đi chốn về, đành trốn trong hành lang bệnh viện, cũng là ngày tôi gặp gỡ Lục Tinh Dã.

"Mẹ, chú Hà còn đi công tác không?" Tôi cẩn thận thăm dò một cách dè dặt.

"Ông ấy vừa đi công tác về, bảo mẹ đón con cùng nhau về nhà ăn cơm."

"Con không về, con muốn xuống xe." Nỗi sợ hãi trong nháy mắt bao phủ khắp người tôi.

“Con làm loạn cái gì? Ngày đó chú Hà uống hơi nhiều nên mới không cẩn thận đi vào phòng tắm, con đừng có làm quá lên."

Mẹ mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn tôi, cho tôi một lời cảnh cáo:

"Lâm Chiêu, mẹ con khó khăn lắm mới kiếm được người có tiền có của, con đừng hòng làm hỏng chuyện, chọc giận Hà Vĩ Quang đối với hai chúng ta đều chẳng có lợi ích gì."

Ngày hôm đó, Hà Vĩ Quang lại mua cho tôi quần áo đẹp, trên bàn cơm còn giải thích chuyện "hiểu lầm" lúc trước.

Tôi vẫn ám ảnh, dù cho giường ở biệt thự rất mềm mại, nhưng cả đêm vẫn không dám nhắm mắt.

Cho đến hai giờ đêm, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở khóa, Hà Vĩ Quang lặng lẽ đứng sau lưng tôi.

Tôi tuyệt vọng gọi cho cảnh sát, đồng thời lấy video giám sát trong phòng ngủ ra.

Đúng vậy, trước đó tôi đã bí mật lắp đặt camera trong phòng, chỉ để có thể thuyết phục mẹ tôi tin rằng tôi không hề nói dối.

Tôi đã giao nộp cho cảnh sát, nhưng họ trả lời rằng đoạn băng ghi hình này không đủ căn cứ để xác minh được gì cả.

Mẹ tôi ở một bên cười giả lả bảo đây chỉ là chuyện gia đình, đứa nhỏ đang trong độ tuổi dậy thì, thích nổi loạn nên mới cùng người nhà cãi nhau.

Hà Vĩ Quang là một doanh nhân có tiếng ở địa phương, thậm chí trước khi rời đi, các viên cảnh sát vẫn một mực giữ thái độ kính nể.

Mẹ tôi tát tôi một cái, mắng tôi đê tiện, quyến rũ đàn ông, còn chì chiết tôi đã hủy hoại cuộc đời bà.

Bà bảo tôi cút đi, bà không có đứa con gái như tôi.

Tôi chẳng biết mình đã làm sai điều gì, nếu bà ấy chán ghét tôi đến thế, thì tại sao lúc trước lại sinh ra tôi.

Tôi không có nơi nào để đi, chỉ đành lang thang dọc theo con phố.

Trong con hẻm phía sau trường, vài chú mèo hoang nằm cuộn mình trong hộp carton cũ. Có người ngồi xổm xuống, xé gói xúc xích thành từng miếng nhỏ rồi đút chúng ăn.

Người đàn ông liếc nhìn tôi, thời điểm chúng tôi chạm mắt, tôi có chút ngạc nhiên.

Hóa ra là Lục Tinh Dã.

"Lục Tinh Dã..."

Anh đem miếng xúc xích cuối cùng đút cho mèo con, lại vuốt ve đầu chúng.

"Sao vậy?"

Anh đứng dậy và đi đến trước mặt tôi, còn tôi thì đứng đực ra không dám ngẩng đầu nhìn anh.

"Hửm? Lâm Chiêu."

Thấy tôi không nói chuyện, anh lấy chân đá vào mũi giày tôi.

"Tôi... tôi có thể về nhà cùng anh không?"

Tôi nhỏ giọng mở lời, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt vừa giao nhau, anh bỗng ngẩn người ra một lúc.

"Hả, coi nhà của ông đây là chỗ trú mưa hay là khách sạn? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”

Anh quét mắt nhìn tôi, giọng điệu không vui.

"Mấy ngày trước sống c.h.ế.t cũng không muốn đến cơ mà?"

"Tôi... Tôi thấy anh không phải là người xấu..." Tôi thì thầm giải thích.

Anh nhịn không được phát ra tiếng giễu cợt.

Có lẽ bởi vì chứng kiến anh tốt bụng đút đồ ăn cho mèo hoang, tôi liền cảm thấy tuy anh trông hung dữ nhưng bản chất vẫn là người lương thiện.

"Tôi... Mẹ tôi không cần tôi nữa, anh… có thể thu nhận tôi một thời gian không?"

“Ơ, ông đây vì sao phải nuôi em?" Anh ấy hỏi vặn lại tôi.

"Tôi, tôi có thể chăm sóc anh, tôi biết nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp phòng, hơn nữa, tôi ăn rất ít..."

Tôi nhìn anh với đôi mắt ánh lên vẻ cầu xin, hy vọng anh sẽ rủ lòng thương.

Tôi không dám ở một mình, trong tay lại không có nhiều tiền, thật sự không biết phải tiếp tục sinh sống như thế nào.

Anh nghiến răng, cảm thấy có chút phiền phức, quay đầu nhấc chân rời đi.

Ngay lúc tôi thất vọng cúi đầu, anh nhíu mày quay lại liếc nhìn tôi một cái, bực mình lên tiếng: "Còn không mau đi theo?"

Nhưng khi thấy những chiếc bánh kếp chỗ nhão chỗ cứng mà tôi làm, anh liền cầm một quả óc chó, đập nát, có vẻ như đang hối hận.

"Lâm Chiêu, cái này mà là biết nấu nướng sao?"

“Em c.m.n là muốn mưu s.á.t, hại c.h.ế.t ông đây phải không? Sự chăm sóc mà em bảo là như thế này hả?"

Anh hung dữ chất vấn tôi.

"Tôi... Tôi sẽ chăm chỉ học nấu ăn thật tốt mà."

Tôi khẽ giọng giải thích.

Anh hừ lạnh một tiếng, xoay người vào phòng bếp làm hai bát mì.

5

Mặc dù anh ấy cực kỳ ghét bỏ tôi, nhưng sau đó lại mua một chiếc giường gấp cho tôi đặt trong phòng ngủ, còn kéo rèm ngăn giữa hai giường.

Những ngày sau đó, cuối cùng tôi cũng được an giấc mà không cần phải lo lắng sợ sệt.

Tiếng hít thở đều phát ra từ phía bên kia tấm rèm luôn khiến tôi cảm thấy dễ chịu một cách khó hiểu.

Tôi thường nằm ì trong phòng ngủ xem lại các đề ôn tập, chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Còn anh thì ngồi trước dàn máy tính ngoài phòng khách, chơi game với điếu thuốc trên miệng.

Giữa chúng tôi dường như luôn tồn tại cái gọi là Sở hà Hán giới*.

*Sở hà Hán Giới: đại khái là ranh giới tách biệt.

Nhưng thời gian trôi qua, mối quan hệ này đã không còn khó xử như trước nữa.

Anh trông có vẻ hung tợn, luôn hăm dọa sẽ đuổi tôi đi, nhưng cuối cùng vẫn hậm hực đi nấu bữa cơm cho hai người.

Tôi nhắc nhở anh hút thuốc sẽ gây hại cho sức khỏe, anh lại dửng dưng bảo: "Sống chết có số, phú quý do trời."

Tôi đọc cho anh nghe thông tin kiếm được từ Baidu:

"Hút thuốc dài hạn có thể dẫn đến tổn thương tim mạch, xuất huyết mạch máu não, ung thư phổi và ung thư thanh quản."

Anh vẫn thờ ơ, vô tư nhả khói như thường.

"Còn có thể dẫn đến suy nhược “tinh binh”, dị tật t.i.n.h t.r.ù.n.g, gây vô sinh ... ..."

Anh nhịn không được mắng một tiếng, dập tắt điếu thuốc.

Buổi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, đột nhiên có tiếng hét từ tầng trên, tôi sợ tới mức ôm chặt lấy chăn.

Tôi chợt nhớ lại việc Lục Tinh Dã nói rằng tòa nhà bị m.a ám, nửa đêm sẽ truyền đến những thanh âm kỳ quái.

Tôi khiếp sợ, run rẩy: "Lục... Lục Tinh Dã, anh ngủ chưa?"

"Làm sao?" Câu trả lời mang theo chút giọng mũi.

“Anh... Anh có nghe thấy tiếng động lạ trên lầu không? Tòa nhà này bị m.a ám thật sao?"

Tôi sợ sệt hỏi.

"Tôi.....”

Anh cắn răng, trở mình, không trả lời.

Thanh âm trên lầu vọng xuống một cách ngắt quãng, mãi một lúc sau tôi mới nhận ra.

Tôi đỏ mặt trùm chăn che đầu nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ được.

Lục Tinh Dã xuống giường đi toilet, lặp đi lặp lại ba lần, tôi có chút lo lắng:

"Lục Tinh Dã, thân thể anh không thoải mái sao? Có muốn đến bệnh viện hay không?"

Anh nghiến răng nghiến lợi: "Không cần."

"Sau này anh cai thuốc đi, thật sự không tốt cho cơ thể đâu." Tôi tốt bụng nhắc nhở anh ấy.

Anh hung dữ: "Lâm Chiêu, nếu em không ngủ, tôi sẽ ném em ra ngoài."

Anh ấy lại cáu bẳn với tôi, nhưng tôi thừa biết anh sẽ không đuổi tôi đi.

Ngày hôm đó, hai người chúng tôi không biết vì sao mà đều ăn ý cùng nhau mất ngủ.

Cách nhau một tấm rèm cửa, chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện.

Tôi hỏi anh ấy tại sao lại sống một mình, anh nói rằng bố mẹ đã ly hôn từ khi anh còn nhỏ, bố anh q.u.a đời trong một vụ t.a.i n.ạ.n xe tải cách đây hai năm, hiện tại anh chỉ còn một thân một mình.

Anh hỏi tôi tại sao hôm đó lại khóc, tại sao trên mặt tôi lại có dấu tay.

Tôi kể với anh, mẹ tôi đã tìm được một người cha dượng, tất cả bọn họ đều không thích tôi, bà cũng không cần tôi nữa.

Tôi không dám nói với anh chuyện về cha dượng, ngày đó tuổi còn nhỏ, luôn cảm thấy loại chuyện đê hèn này thật đáng xấu hổ.

Anh nói: "Bọn họ không cần em thì tôi cần em, dù sao em cũng dễ nuôi, ăn lại ít."

Tôi hỏi anh: "Lục Tinh Dã, anh có muốn học đại học không?"

Tôi biết thành tích của anh ấy rất kém, cho dù thi, cũng chỉ vào được một trường cao đẳng tầm trung.

Anh nói học tập không phải mục đích chính của anh, tốt nghiệp xong chỉ muốn tích tiền cưới vợ.

Tôi trầm mặc một hồi lâu, giọng nhỏ như không: "Lục Tinh Dã, tôi muốn vào trường đại học ở nơi khác."

Tôi không thích nơi đây, tôi sợ một ngày nào đó lại chạm mặt Hà Vĩ Quang.

Anh im lặng một lúc, rồi ậm ừ, nói:

"Vậy càng tốt, tôi sẽ không bị ai đó quấy rầy nữa."

Tôi nghĩ, có lẽ câu chuyện giữa chúng tôi sẽ kết thúc sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Anh như một tia sáng, chiếu rọi tôi, nhưng tôi lại không tài nào với lấy.

Tôi chỉ là một con mèo hoang, gắn liền với số mệnh cô độc, lênh đênh phiêu bạt khắp chốn nhân gian.

Nhấn Mở Bình Luận