Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Quay Đầu, Ta Có Nhau!

Anh như một tia sáng, chiếu rọi tôi, nhưng tôi lại không tài nào với lấy.
Tôi chỉ là một con mèo hoang, gắn liền với số mệnh cô độc, lênh đênh phiêu bạt khắp chốn nhân gian.

6

Nhưng cuộc sống luôn luôn đem đến cho ta những chuyện ngoài dự liệu, tôi không ngờ tới, càng không dám nghĩ tới rằng, sẽ có một ngày, anh đỏ mắt b.ó.p c.ổ tôi, gặng hỏi tôi có hối hận không.

Tôi nén xót xa trong lòng, nói không, nhưng anh ấy lại bảo mình hối hận.

Anh nhìn tôi không chớp mắt, tựa như muốn x.é tôi ra thành trăm mảnh.

Cho đến khi Tiểu Tây phẫn nộ tay đấm chân đá, hét lên:

"Kẻ xấu, mau thả mẹ cháu ra."

Anh đành bất lực buông tay, thẫn thờ nhìn tôi rồi nói:

"Lâm Chiêu, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu."

Tôi nghĩ mãi cũng chẳng thể hiểu được ba chữ “chưa kết thúc" của anh là có ý gì, cho đến ba ngày sau, một lượng lớn hàng hóa của Công ty Viên Hằng bị giữ lại tại cảng biển.

Lấy lý do nghi ngờ là b.u.ô.n l.ậ.u, tất cả hàng hóa đều bị kiểm tra, mỗi ngày phải nộp một khoản tiền lớn do vi phạm hợp đồng, gần đến lịch giao hàng thì bị trì hoãn.

Tôi đến công ty của Lục Tinh Dã, tòa nhà văn phòng cao nhất thành phố, bốn chữ "Tập đoàn Tinh Chiêu" chói lọi tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Thư ký lịch sự mà xa cách nói cho tôi biết, Lục tổng hiện đang bận, không có thời gian tiếp đãi.

"Không sao, tôi sẽ đợi đến khi Lục tổng rảnh."

Tôi chờ anh ở phòng tiếp khách suốt năm tiếng đồng hồ. Mãi cho đến khi, bạn gái của anh - Ôn Hinh trực tiếp đi thẳng vào văn phòng, rồi lại nắm tay anh sánh bước ra ngoài với nụ cười trên môi .

Cố che đậy cảm giác ngượng nghịu, tôi hạ mình:

"Lục tổng, xin hỏi bây giờ ngài có thời gian không?"

Anh hờ hững giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, chế nhạo tôi:

"Mới có năm tiếng thôi mà Lâm Chiêu, em đã từng chờ đợi ai đó tận năm năm chưa?"

Tôi miễn cưỡng kiềm chế lại dáng vẻ lúng túng của mình, giọng điệu hèn mọn đến cực điểm:

"Lục tổng, năm đó đều là lỗi của tôi, không liên quan đến Viên Hằng, chuyện của công ty anh ấy, xin ngài giơ cao đánh khẽ."

Anh lắc đầu, miệng cười trào phúng:

“Không liên quan? Em bây giờ là Viên phu nhân, anh ta là chồng của em, sao lại không liên quan được?”

"Lục Tinh Dã, rốt cuộc anh muốn cái gì? Chỉ cần nói tôi sẽ làm được."

Tôi kiềm chế mong sao bản thân bình tĩnh, hỏi anh.

Anh cười như không, nhìn tôi:

"Tôi muốn em ly hôn thì sao?"

Ánh mắt rực lửa, như muốn nhìn thấu tôi.

Thấy tôi im lặng, anh cười khẩy một tiếng rồi quay người bỏ đi.

"Lục tổng!”

Tôi hoảng loạn ngăn anh lại.

"Tôi có thể ly hôn..."

Tôi và Viên Hằng vốn dĩ không phải là vợ chồng thật sự, nhưng những năm qua, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh.

Ánh mắt Lục Tinh Dã khẽ động, nhìn về phía tôi, nét mặt của anh khiến tôi nhất thời không hiểu được:

"Số 52 đường Kinh Sơn, em vẫn nhớ chứ Lâm Chiêu? Tối nay đến đó chờ tôi."

Số 52 đường Kinh Sơn, là địa chỉ phòng tân hôn của chúng tôi mà năm đó anh dày công chuẩn bị.

Lại một lần nữa bước trên cung đường quen thuộc, tim tôi đau âm ỉ.

Mật mã cửa ra vào là sinh nhật tôi.

Đẩy cửa ra, căn phòng nhỏ 85 mét vuông thô sơ xám xịt năm nào nay đã biến thành một gian phòng ấm áp.

Năm đó khi cùng đứng ở đây, những lời chúng tôi từng nói với nhau giờ tựa như thước phim quay chậm, từng hồi từng hồi xuất hiện trong tâm trí.

"Lục Tinh Dã, em thích phong cách Bắc Âu hiện đại đơn giản."

"Trên ban công chúng ta hãy trồng thật là nhiều hoa đi."

"Em muốn có một cái giá sách lớn ở chỗ này."

"Ở đây làm một bức tường dán đầy ảnh tụi mình."

"Nơi này đặt một cái ghế xích đu thì sao?"

Anh ôm tôi trong lòng, không ngừng đồng ý, còn hứa sau này sẽ chuyển sang căn khác lớn hơn.

Hôm nay, tôi lại đứng ở đây, mà ngôi nhà mơ ước của tôi cũng trở thành sự thật.

Giá sách, hoa trên ban công, xích đu, phong cách trang trí ấm cúng.

Trên bức tường ảnh phía sau ghế sô pha, lần lượt là từng bức hình chụp chung của chúng tôi, từ năm tôi 18 đến 22 tuổi.

Tôi vuốt ve chúng, bản thân cũng không thể kiềm nén cảm xúc được một giây nào nữa, nghẹn ngào bật khóc.

Dòng hồi ức năm xưa bỗng mãnh liệt ùa về như nước lũ.

Nhấn Mở Bình Luận