Quần áo của tôi vẫn còn treo trong tủ, bên cạnh là trang phục mang phong cách trắng đen tối giản của anh, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Năm năm, tựa như một giấc mộng hoàng lương.
Chỉ có điều, vật đổi sao dời.
__________
**WARNING: có tình tiết liên quan đến vấn đề b.ắ.t c.ó.c, c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p
__________
8
Tôi sững sờ khi nhìn thấy sự ấm áp của ngôi nhà.
Mãi cho đến rạng sáng, Lục Tinh Dã mới đẩy cửa đi vào.
Trên người anh nồng nặc mùi r.ư.ợ.u, hai mắt đỏ hoe nhìn về phía tôi, khiến tim tôi dường như hẫng đi một nhịp.
"Lâm Chiêu, năm năm trước vì sao em lại đột nhiên biến mất? Những lời em nói lúc đó anh đều không tin!”
Anh cởi áo vest ra, đứng trước mặt tôi, cúi đầu nhìn xuống.
"Em...”
Tôi nghẹn ngào, không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể mờ mịt lắc đầu.
"Lục Tinh Dã, đều...đã qua rồi, không cần thiết phải nhắc lại nữa..."
Anh bỗng giận dữ hét lên: "Không bỏ qua được! Anh vĩnh viễn không bỏ qua được!"
Sau đó anh kéo cánh tay tôi lên, chỉ vào vết sẹo ở phía trên:
"Nói cho anh biết vết sẹo này là do kẻ nào gây ra? Viên Hằng sao?"
Yết hầu anh nhấp nhô, cất lên tiếng cười châm chọc:
"Lâm Chiêu, làm thế thân của người khác, làm mẹ kế cho con của người khác, năm năm qua em hạnh phúc chứ?"
Lòng tôi quặn thắt, đau đớn không diễn tả thành lời, chỉ có thể bất lực gục đầu xuống:
"Em...em và Viên Hằng chưa bao giờ kết hôn. Anh ấy cũng chưa từng tổn thương em, việc làm ăn của anh ấy mong anh giơ cao đánh khẽ."
Hai tay anh giữ chặt bả vai tôi, ánh mắt anh gắt gao nhìn tôi chằm chằm, giọng nói mang theo vài phần chua xót đắng cay:
“Vậy thì hãy nói cho anh biết tại sao? Tại sao em lại không từ mà biệt?”
Tôi nhìn khoé mắt đỏ ửng của anh, vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy, đáy lòng đau âm ỉ:
"Chúng ta không nên dây dưa nữa đâu Lục Tinh Dã, chúng ta không thể quay trở lại, không thể..."
"Vì sao lại không thể! C.m.n ông đây như bị c.ầ.m t.ù ở chỗ này, ngây ngốc đợi em năm năm, đến mức sắp c.h.ế.t chìm trong hồi ức rồi...”
Đáy mắt anh như cuồn cuộn sóng to gió lớn, đôi mắt hằn tia máu ấy nhìn thẳng vào tôi, khàn giọng nghẹn ngào:
"Anh không tìm người mới, Ôn Hinh chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, vì anh không muốn bản thân trông quá thảm hại nên mới đi cùng cô ta hôm đó..."
"Chiêu Chiêu, anh vẫn luôn một lòng một dạ chờ em..."
Sắc mặt anh tái nhợt, bờ vai có chút run rẩy.
"Từ trước đến giờ, anh chưa từng mảy may nghi ngờ tình cảm của em, càng biết rõ, em không phải là loại người khinh nghèo mà chia tay. Anh chỉ không hiểu vì sao em nói đi là đi, chẳng buồn để lại cho anh một lời giải thích?”
"Anh không tìm thấy em, thậm chí còn báo cảnh sát, cuối cùng lại nhận được tin em đã ra nước ngoài cùng người khác...”
Ngón tay anh mơn trớn vết sẹo trên cánh tay tôi, đau lòng đến rơi nước mắt.
"Chiêu Chiêu, vết thương này vì sao mà có?"
Tôi há miệng, cả người không khống chế được mà run lên.
"Lục Tinh Dã, em..em bị bệnh...sinh bệnh rất lâu nhưng cuối cùng cũng khỏi."
Tôi khuỵu xuống, ôm chân, thút thít không thở được.
"Nhưng em không đủ can đảm để kể về những vết sẹo, em rất sợ...”
Nỗi ám ảnh cùng cực, cảm giác nghẹt thở, tim đập dồn dập đua nhau ùa tới, mãnh liệt dâng trào.
Tôi loạng choạng chạy ra khỏi căn phòng ấy, sợ giây tiếp theo sẽ phát điên trước mặt anh.
9
Về đến nhà, tôi run rẩy mò tìm lọ thuốc rồi nuốt hết chỗ thuốc còn lại.
Tôi ngồi trên mặt đất thở hổn hển, Viên Hằng và Tiểu Tây nghe thấy tiếng động đều chạy tới.
"Tiểu Tây, mau qua ôm mẹ đi con." Viên Hằng dịu giọng nói với thằng bé.
Tiểu Tây vội vàng chạy tới, bé con cố gắng ôm trọn lấy tôi bằng cơ thể nhỏ bé của mình.
"Mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ."
Bàn tay nhỏ nhắn ấy vỗ lưng tôi từng chút, từng chút một.
Một lúc lâu sau tôi cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
"Lâm Chiêu, đã lâu rồi em không phụ thuộc vào thuốc."
Viên Hằng nhìn tôi.
"Em... em đi gặp Lục Tinh Dã."
Viên Hằng bỗng chốc thở dài:
"Rồi em sẽ gặp được người tốt hơn."
Tôi lắc đầu: "Em sẽ không gặp được, em biết...".
Trên đời này, không một ai có thể sánh với anh ấy.
"Anh rõ mà Viên Hằng, anh cũng không thể gặp được ai tốt hơn Oản Oản."
Tất cả chúng tôi đều bị mắc kẹt ở thành phố này.
"Tinh Dã nói với em rằng anh ấy vẫn luôn chờ em và chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu mà em dành cho anh ấy...".
“Thà rằng những năm qua, anh ấy tìm một người phụ nữ khác, có lẽ trong lòng em cũng không đến nỗi áy náy như bây giờ."
"Anh ấy cứ tốt như thế, khiến em cảm thấy mình càng không xứng...".
Viên Hằng đi tới trước mặt tôi, nghiêm túc nói:
"Lâm Chiêu, em không sai, nạn nhân không bao giờ có tội."
"Đã năm năm rồi, Tiểu Tây cũng hồi phục, em nên bước tiếp đi thôi."
"Lâm Chiêu, Lục Tinh Dã còn yêu em, em có gì phải sợ?"
Tôi sợ điều gì ư? Tôi sợ cơn ác mộng năm năm trước, nó hành hạ tôi, khiến tôi gần như điên dại.
10
Vào trước ngày diễn ra buổi lễ tốt nghiệp, tôi tham gia một sự kiện quyên góp sách báo của trường, và chịu trách nhiệm tiếp đón lãnh đạo doanh nghiệp.
Mà vị lãnh đạo doanh nghiệp kia lại là Hà Vĩ Quang.
Hắn giống như một con rắn độc ẩn mình, toát ra cảm giác u ám, quyết tâm độc chiếm những điều mình mong muốn.
Ngày hôm đó, tôi bị hắn ta bắt lên xe, lúc tỉnh lại thì đã nằm trong phòng của hắn.
Hắn quay video và phát lại cho tôi xem.
“Không phải em rất thích quay sao? Lần này tôi quay cho em xem."
"Cưng ơi, nhìn xem, em xinh đẹp biết bao."
Tôi run rẩy cố đoạt chiếc điện thoại trong tay hắn, muốn báo cảnh sát.
Hắn cười nhạt: "Để tôi giúp em báo nhé."
Cảnh sát đến hỏi tôi đã bị x.â.m h.ạ.i như thế nào và lấy cái gì để chứng minh điều đó.
Tôi nói trong tay mình có video, nhưng lại nhận được câu hỏi, không phải trông cô rất hưởng thụ sao?
Cuối cùng, tên cảnh sát cũng giống hệt như năm năm trước đây, cung kính rời đi.
Sau đó, Hà Vĩ Quang n.h.ố.t tôi lại, điên cuồng t.r.a t.ấ.n tôi.
"Nghe nói em có bạn trai, tên là Lục Tinh Dã phải không?"
"Gần đây vừa mới khởi nghiệp, chỉ là một thằng nhóc nghèo kiết xác mà thôi, Tiểu Chiêu, có tin ngày mai tôi sẽ châm ngòi đốt hết mọi thứ mà nó có không?"
Hắn ta đe dọa tôi bằng video đó:
"Hay là tôi đem cái này gửi cho nó, để nó thưởng thức một chút âm thanh đ.ộ.n.g t.ì.n.h của em."
"Chỉ cần chia tay với nó, ngoan ngoãn đi theo tôi, cái gì tôi cũng có thể cho em."
Nếu tôi không nghe lời hắn, sẽ bị dí đầu thuốc lá đang cháy dở vào cánh tay.
Ba ngày sau,bụng tôi đột nhiên đau nhói, chảy ra rất nhiều m.á.u.
Khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ thông báo tôi đã mang thai sáu tuần, nhưng bị sảy mất…
Những cảm xúc tiêu cực chồng chất lên nhau đến cực điểm, quá bế tắc, rốt cuộc tôi cũng không thể chịu đựng được nữa.
Tôi lao lên sân thượng, chỉ muốn nhảy xuống ngay tức khắc.
Cũng chính vào lúc đó, một bàn tay nhỏ nhắn níu lấy góc áo tôi, bi bô hét lên một tiếng: “Mẹ ơi!".
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, bé con ôm chặt tôi khóc lóc nói: "Mẹ đừng đi!"
Và đứa bé đó, chính là Tiểu Tây.
Cũng chính ngày hôm đó, Viên Hằng đã cứu tôi.
Về sau tôi mới biết, tôi trông rất giống mẹ ruột của Tiểu Tây, Vu Oản, cô ấy đã q.u.a đ.ờ.i nửa năm trước.
Tiểu Tây mắc chứng tự kỷ, không nói chuyện nữa.
Từ hôm ấy, thằng bé đã coi tôi như mẹ của mình.
Viên Hằng đã đưa hai chúng tôi ra nước ngoài và gặp rất nhiều bác sĩ.
Tôi bị t.r.ầ.m c.ả.m nghiêm trọng, cộng thêm chứng ám ảnh sợ hãi, đã vô số lần suy sụp, vô số lần muốn tự tay k.ế.t l.i.ễ.u đời mình.
Là từng câu gọi mẹ của Tiểu Tây đã kéo tôi lại.
Thằng bé mất mẹ, còn tôi mất đứa con.
Hai người bệnh chúng tôi kề vai sưởi ấm, chữa lành cho nhau.
May mắn thay, thời gian qua đi, tình trạng của chúng tôi ngày càng được cải thiện.
Còn phần Viên Hằng, anh luôn hoài niệm về người vợ đã m.ấ.t của mình. Tuy tôi trông rất giống Vu Oản, nhưng nếu thực sự yêu một người, sẽ chẳng có ai tìm đến cái gọi là thế thân.
Đêm đã khuya, sau khi dỗ Tiểu Tây say giấc, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về quá khứ, bao gồm cả cơn ác mộng năm năm trước.
Tiểu Tây đang ngủ bỗng vươn tay nắm lấy ngón tay tôi.
"Con chưa ngủ sao?" Tôi nhẹ giọng hỏi thằng bé.
Bé con chớp chớp mắt: "Sau này con mới biết mẹ không phải là mẹ ruột của con, mẹ cũng không yêu bố. Nhưng mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời, con muốn mẹ mãi mãi là mẹ của con, con không cho phép kẻ xấu bắt nạt mẹ.”
"Mẹ, con thật sự đã lớn rồi, có đủ dũng khí để bảo vệ mẹ."
Tôi nhịn không được cảm giác cay cay ở sống mũi, sờ sờ tóc thằng bé:
"Tiểu Tây, cảm ơn con, mẹ cũng nên dũng cảm hơn rồi ."