“Hàn Tần! Anh sẽ nhảy điệu mở màn với em chứ? Mọi người đang đợi.”
Ngạn Hi quay lại trừng mắt với Hoàng Linh San, thái độ vô cùng khắt khe nói: “Gọi là ‘Hàn Tần’ sao? Tôi đứng ngay đây, là hôn thê của anh ấy, cô lại gọi hôn phu của tôi một cách thân mật như vậy? Cô có được giáo dục chuẩn mực hay không?”
Hoàng Linh San hơi biến sắc, tuy nhiên vẫn nhẹ nhàng đáp: “Hàn tổng bảo tôi không cần khách sáo, cho nên mới...”
Ngạn Hi run nhẹ cặp vai, trong chớp nhoáng liền lao đến giật mạnh chiếc bông tai của Hoàng Linh San.
Tiếng la hét vang lên đầy đau đớn, có thể khiến Ngạn Hi dư sức hả hê.
Chiếc bông tai kim cương đính kết cầu kỳ, móc khóa cũng rất chặt, cú giật mạnh này của Ngạn Hi thực sự như muốn giết người, Hoàng Linh San đau đến quằn quại cả ruột gan, nước mắt túa ra. Cô ôm lấy tai, cảm nhận máu chảy xuống.
“Đau... đau quá.”
Hàn Tần lao đến xem vết thương của Hoàng Linh San, thái độ lo lắng tột cùng.
Ngạn Hi trông thấy vừa kinh ngạc lại vừa ghen tức. Hận muốn giật mạnh thêm chiếc bông còn lại.
“Cũng không chết người được cô õng ẹo quá làm gì, cô và Hàn Tần của cô nhảy điệu First Dance chào mừng của hai người đi, để được mọi người vỗ tay chúc tụng.”
Vì tiếng la hét của Hoàng Linh San đã làm kinh động đến mọi người, tuy rằng ai nấy chỉ tò mò ghé mắt sang đây nhưng vẫn không có sốt sắng tìm hiểu ngọn nguồn câu chuyện, duy chỉ có anh Phó vì bổn phận mà lao tới xem tình hình.
Hàn Tần nghiến răng, liếc sang Ngạn Hi, nhưng lại ra lệnh cho anh Phó: “Đưa Hoàng Linh San đi băng bó vết thương trước đi.”
“Sắp đến nghi thức khiêu vũ mở màn rồi, Hàn tổng dự tính thế nào?”
“Hay là Hàn tổng cứ việc khiêu vũ với Ngạn Hi tiểu thư đi ạ, em rửa vết thương sẽ trở lại sảnh tiệc chào hỏi mọi người.” Hoàng Linh San tỏ ra rộng lượng và bình tĩnh giải quyết sự việc, khiến anh Phó kinh ngạc không ngờ tới.
Hàn Tần thì thương xót nhìn cô, không nói nên lời.
Anh Phó nhanh nhẹn đưa Hoàng Linh San rời đi, lúc này chỉ còn lại hai người, Hàn Tần và Ngạn Hi giương mắt nhìn nhau.
“Em vì sao lại thù ghét Hoàng Linh San đến vậy?”
“Ngạn Hi tôi sống ăn miếng trả miếng, không nhân nhượng bất kì ai đâu. Hàn Tần! Anh đừng vội đắc ý, ‘trường giang sóng sau vồ sóng trước’ tháng ngày sau này còn dài, tôi cũng chỉ mới 17 tuổi. Anh cứ thách thức chọc giận tôi, tôi nhất định bắt anh nếm trải đủ.”
“Có khí phách lắm!”
Hàn Tần lạnh lùng đưa tay ra, rất miễn cưỡng làm động tác mời.
Ngạn Hi mặc dù không thuận mắt với đối phương nhưng không hề không biết thế nào gọi là ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’. Qua dịp này diễn ra, trước mặt những người có uy tín cô cùng Hàn Tần nhảy điệu mở màn chính là công bố cho mọi người biết được mối quan hệ của hai người, và sự tương quan qua lại của hai họ Hàn – Ngạn.
Cô tuyệt nhiên không muốn bỏ lỡ.
Và càng vui sướng khi biết chắc chuyện cô cùng Hàn Tần khiêu vũ sẽ có bao nhiêu đả kích trên người của Hoàng Linh San.
Nghĩ đến thôi đã thấy hả hê.
Ngạn Hi đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay Hàn Tần, sau đó nhịp nhàng cùng đối phương bước đi, ngang qua chiếc cầu bắt ngang hồ non bộ, phóng viên hăng hái chĩa máy ảnh chụp hình liên tục, giống như minh tinh đang được săn đón. Loại hào quang này cô biết chính Hoàng Linh San tham luyến nhất.
Hoàng Linh San quả nhiên không nhịn được đã rời phòng y tế dõi theo Hàn Tần và Ngạn Hi đang thân mật nắm lấy tay nhau xuất hiện trước những tràng vỗ tay chúc tụng. Ánh đèn tắt hết, chỉ còn vệt sáng rọi theo cặp đôi đang tiến về chỗ sàn nhảy. Tiếng violin mở màn, sau đó thì dàn hòa tấu kết hợp một cách đầy thăng hoa.
Cả hai thỏa sức khiêu vũ.
Đây là cơ hội tốt, Hoàng Linh San vặn mặt của chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay, sau đó gõ nhẹ xuống ly rượu, bột màu trắng bên trong chiếc nhẫn rơi xuống và từ từ hòa tan. Sau đó thì thần không biết quỷ không hay rời đi.
Nhưng Hoàng Linh San đã vô ý bỏ sót một người vẫn luôn âm thầm dõi theo cô, cho nên dù là động thái kín kẽ như vậy nhưng anh Phó vẫn nhìn ra được.
“Hoàng Linh San! Cô bỏ gì vào trong rượu đấy?”
Hoàng Linh San giật nảy người, lập tức qua sang nhìn anh Phó đang từ sau bước tới. Cô cầm ly rượu lên, cười cười nói: “Tôi có làm gì đâu chứ? Không tin, anh ngửi thử đi.”
Hoàng Linh San đưa ly rượu kề sát mặt anh Phó, khẽ nhướng chân mày.
Anh Phó đương nhiên không ngửi, nhưng vẫn nói rất chắc nịch, “Cô đừng giở trò, tôi rõ ràng trông thấy vài hạt màu trắng li ti hòa tan trong rượu.”
“Ly rượu này tôi sẽ uống, tôi có bỏ gì gây hại thì cũng là tôi uống kia mà.”
Anh Phó ngượng ngập cứng lời, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Hoàng Linh San lại giải thích thêm: “Đúng vậy anh không nhìn nhầm, nhưng vừa rồi cái anh thấy chỉ là thực phẩm chức năng, công dụng thải độc, giải rượu, giúp tôi cân bằng nội tiết tố. Anh nghĩ xem đêm nào tôi cũng xã giao uống rượu, nếu không có sự chuẩn bị chỉ lo nhan sắc và cơ thể sẽ bị ảnh hưởng.”
Anh Phó vẫn cảm thấy chưa thuyết phục.
Nhìn ra suy nghĩ của anh Hoàng Linh San chỉ có thể mạnh dạn nâng lý rượu lên và nhấp một ngụm, sau đó nói: “Anh quay lại phòng y tế lấy thuốc thoa vết thương của bác sĩ cho tôi được không, kết thúc điệu nhảy mở màn là tôi phải lên phát biểu rồi.”
“Không thành vấn đề.”
Anh Phó không chút nề hà liền xoay người bỏ đi, không muốn truy cứu chuyện vừa rồi nữa.
Nhưng Hoàng Linh San lại một phen nín thở, cô quay người lại quan sát Hàn Tần và Ngạn Hi đang trên sản nhảy.