“Hàn tổng! Chuỗi công xưởng đã bắt đầu ứng dụng hoạt động phần mềm LA, bên kỹ sư kiến nghị nhận thêm đơn hàng cao cấp từ Thụy Sĩ, nâng cao doanh thu của Xí nghiệp Hàn thị.”
“Duyệt! Công bố tin tức này với báo giới và hoàn thiện trong vòng 2 tháng.” Hàn Tần đóng con dấu và ký tên.
“Hàn tổng! Lô đất bên cạnh dự án resort Milan phía Sở nhà đất Quảng Châu chính thức mở cổng đấu thầu rồi.”
“Đúng lúc lắm. Tuyển ekip 8 người có chuyên môn tham gia họp kín. Hàn thị phải đấu thầu thành công mua về lô đất đó phát triển.”
Người kế tiếp gõ cửa đi vào và thông báo, “Chuyện thu mua tòa chung cư cũ cấp 4 ở Đại lộ DK giữa chừng có trở ngại, một vài hộ nhà không chịu dọn đi, nhưng cũng không nêu ra mức giá bán lại.”
Hàn Tần nhíu chân mày, tận tình suy nghĩ, “Vậy thì tìm hiểu sâu bối cảnh sống của họ, xem rốt cuộc họ muốn gì, nếu chỉ là tiền thì không phải vấn đề, chỉ sợ có kẻ cố ý quấy rối.”
Lúc này anh Phó gõ cửa, cầm túi tài liệu tiến vào, vị Kiến trúc sư thấy vậy liền chào và ra ngoài.
“Hàn tổng! Đã điều tra được thân phận thật sự của tên phóng viên kia.”
Hàn Tần bất ngờ, liền đưa tay đón lấy túi tài liệu mà anh Phó giao cho, lúc mở ra xem thì khá mơ hồ.
“Hắn là...”
“Có thể anh thấy xa lạ với cha của hắn, nhưng mà tài chính của Ngạn thị nhiều năm trước đều qua tay người này.”
Hàn Tần ôm trán, cảm giác phiền não kéo tới.
Thời gian này bận rộn giải quyết một đống công việc khiến anh quên đi nhiều chuyện rối rắm đã qua, nhưng nghe nhắc đến Ngạn thị thì cái tên Ngạn Hi lại hiện lên trong đầu.
Nhiều ngày rồi anh không gặp mặt cô ấy, cũng không thông qua ai hỏi thăm về tình hình của cô ấy thế nào. Đêm qua mẹ Dương trở về nhà, bàng hoàng trước thông tin cô dọn đi.
Mẹ Dương tìm gặp anh, không chút đắn đo quyết định đưa Dương Vĩnh rời khỏi biệt thự Hàn gia. Anh tạm thuyết phục giữ chân họ cho đến khi Dương Vĩnh hoàn thành xong mấy đợt hóa trị cuối, nhưng rồi... anh biết họ sẽ cố chấp rời khỏi anh thôi.
Anh không phải là Dương Ân, cho dù anh có đối tốt với họ thế nào thì vẫn chỉ là một người ngoài không chút thân thích máu mủ.
Họ là người thân của anh nhưng hiện tai thà tiếp nhận Ngạn Hi cũng không muốn đón nhận tình thương chân thành của anh.
Anh trở lại thế giới này, được sống, được cơ hội báo thù, nhưng anh còn hy vọng có thể yêu thương, che chở người thân quan trọng nhất của mình. Tại sao mọi thứ lại khó khăn đến vậy?
“Hàn tổng! Anh nghĩ gì thế?” Anh Phó khó hiểu bật hỏi.
“Thông qua Cận Minh, cho Ngạn Hi biết thông tin này đi.”
“Vâng.”
...
“Trần Huân Nhiên! Hắn là con trai của Giám đốc Trần phòng Tài vụ năm xưa cha tôi sa thải?”
“Đúng vậy. Nay hắn làm cộng tác cho nhiều tạp chí, những tin thị phi thời gian này do chính hắn thêu dệt.”
Ngạn Hi nhìn vào những bức hình mà Cận Minh đưa cho, càng xem càng kinh ngạc.
“Sinh nhật năm tôi 9 tuổi cha tôi có mời gia đình hắn, nhưng qua nhiều năm tôi đã không còn ấn tượng. Chỉ biết sau này Giám đốc Trần cho hắn sang Mỹ du học ngành Luật Kinh tế.”
“Hắn trở về lần này đương nhiên không có mục đích tốt. Quá rõ ràng, hắn muốn trả thù.”
Ngạn Hi siết chặt nắm tay âm thầm oán hận. Ai nên thù hằn ai? Chính cha hắn đã lắp chip điều khiển hại cha cô qua đời, cô còn chưa tính món nợ này lên đầu của hắn.
Nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó Ngạn Hi liền ngước mắt lên nhìn Cận Minh và hỏi: “Hôm nay anh mời tôi đến Hàn thị, chắc không chỉ có nói chuyện này?”
Cận Minh mỉm cười, “Ngạn Hi tiểu thư thật thông minh. Chúng tôi muốn nắm chắc phần thắng việc lật đổ Ngạn Tuấn, hy vọng cô có thể nói vài lời trước anh họ Di Minh, tạo sự minh bạch ở Sở Liêm Chính. Chúng ta ngồi chung chiếc thuyền, cùng chung một kẻ thù...”
“CEO Cận Minh! Anh nói sai rồi, chúng ta vốn không ngồi chung chiếc thuyền. Còn nữa, anh họ của tôi sẽ không dính đến sự việc nhạy cảm này.”
Ngạn Hi đứng bật dậy dứt khoát bỏ đi.
Cận Minh rất bất ngờ trước thái độ kiên quyết này của Ngạn Hi, nhưng trong đầu lại không nghĩ sẽ từ bỏ ý định này quá dễ dàng. Anh ấn vào nút kết nối cuộc gọi với Thư ký An, đợi khi bên kia có tín hiệu liền nói: “Gửi file tài liệu đó qua cho Bí thư Di Minh, và thay tôi mở cuộc hẹn với ngài ấy.”
Ngạn Hi sau khi rời khỏi văn phòng của Cận Minh thì thất thần đi vòng xuống chỗ cầu thang thoát hiểm, cứ đi như người mất phương hướng.
Đúng lúc này nghe được tiếng động ở một góc nhà kho vang lên, cô liền dời bước về phía phát ra âm thanh.
“... cô ấy cho dù là Ngạn tiểu thư danh giá nhưng đến đây thực tập chỉ là một trợ lý, những công việc bưng bê đó không tự làm thì ai làm. Tôi không hài lòng với nhân viên trong ekip do phòng Quan hệ kinh doanh chuẩn bị, bắt cô ta viết kiểm điểm và xin lỗi công khai với tôi đi.”
“Hoàng Linh San! Cô bỏ qua chuyện này đi, Ngạn Linh là con nhóc ngang bướng, cô làm vậy chỉ khiến chuyện thêm kích động.”
“Kích động đến mức nào chứ? Hàn Tần sẽ giữ một nhân viên thực tập có người cha thất thế hay là giữ Người phát ngôn như Hoàng Linh San tôi?”
“Cái này...”
“Đương nhiên là giữ tôi rồi, chẳng lẽ giữ một con xấu xí như cô sao?” Ngạn Linh ở một góc phòng đi tới, phía sau còn có mấy tên thanh niên dáng vẻ ủy mị.
Hoàng Linh San rất kinh ngạc, nhưng không muốn cái khí thế vừa rồi bị giảm, liền ưỡn ngực thách thức: “Xấu xí? Ai xấu xí? Cô tưởng Hàn Tần sẽ còn để mắt đến cô, đính hôn với cô ư? Cô bị bỏ rơi chịu nhục, còn chạy đến Hàn thị ra oai, thật sự không biết xấu hổ.”
Ngạn Linh tức giận, hét lớn ra lệnh, “Rạch mặt cô ta đi, để cô ta soi gương sẽ biết ra ai xấu xí.”
“Hoàng Linh San! Chạy đi.” Nữ trợ lý la toáng lên.
Hoàng Linh San vội vàng co chân bỏ chạy, Ngạn Hi ló đầu ra nhìn, xác định cô ta chạy về hướng này thì không muốn bỏ lỡ.