“Cô đi theo tôi, tôi cho cô xem hai người này.”
Hoàng Linh San mặc dù miễn cưỡng nhưng không hề vùng vẫy để mặc Ngạn Hi kéo tay cô đi. Lúc đến chiếc cầu thang nối bắt ngang hai tòa nhà thì Ngạn Hi bỗng nhiên dừng lại, ngón tay chỉ về phía căn nhà kính trồng đầy hoa, bên trong dáng vẻ lưng cong gầy gò phun nước tỉa cành, người bên cạnh an tĩnh vẽ tranh... Hai người đó vô cùng quen thuộc với Hoàng Linh San, nên dù đứng ở một khoảng cách xa như vậy nhưng Hoàng Linh San vẫn có thể nhìn ra.
Cô có dùng mười cái đầu để suy nghĩ cũng không dám tin người khó gần như Hàn Tần lại chịu tiếp nhận hai mẹ con họ Dương, cho họ sống cùng dưới mái nhà, thản nhiên tiếp xúc với Ngạn Hi.
Cô rõ biết mối quan hệ phức tạp của Dương Ân với Ngạn Hi, càng tin rằng Hàn Tần cũng biết. Vậy thì... tại sao họ lại có mặt ở đây?
Hoàng Linh San lắc đầu không ngừng: “Sao họ lại ở đây? Hàn Tần... chấp nhận người nhà họ Dương, sao có thể?”
Ngạn Hi cười lạnh, cay nghiệt châm chọc Hoàng Linh San, “Hàn Tần chỉ không chấp nhận chính là loại người thâm độc nham hiểm như cô, chính cô... thiết lập kế sách hoàn mỹ...”
Hoàng Linh San ôm chặt hai tai, kích động thét lên: “Cô im đi, cô có chứng cứ gì? Sao tôi lại liên quan đến Dương Ân chứ?”
Ngạn Hi nóng giận bấu chặt khuỷu tay của Hoàng Linh San gằn lên: “Cô đừng cứ lượn lờ thách thức trước mặt của tôi, một ngày nào đó tâm trạng không tốt, tôi sẽ kể cho Hàn Tần nghe tình trường lẫm liệt của cô và...”
“Hàn Tần sớm đã biết tôi và Dương Ân quen nhau, anh ấy không chấp nhất việc cô từng cai nghiện và có mối quan hệ bất chính với Dương Ân, sao có thể để ý chuyện riêng tư của tôi.”
Hoàng Linh San vẫn rất đắc ý đối đáp, Ngạn Hi nhìn vẻ mặt này nhìn đến chướng mắt, tức giận giật mạnh khẩu trang ra, tia cười bộc phát: “Loại người như cô mà nghĩ có thể đeo bám được Hàn Tần hay sao? Cô lầm rồi, tôi không nói cho Hàn Tần nghe chuyện của cô và Dương Ân, mà là giữa cô và cáo già Ngạn Tuấn. Đến chừng đó...”
Hoàng Linh San chấn động lùi về sau mấy bước, liên tục lắc đầu, “Cô đừng ăn nói bậy bạ.”
“Hoàng Linh San! Chuyện của cô, tôi có thể viết dài thành một quyển tiểu thuyết, thanh danh cô đang nằm trong bàn tay của tôi thao túng, cô dẹp bớt hống hách kia đi.”
Hoàng Linh San ôm đầu, vừa muốn xoay người bỏ đi thì bị Ngạn Hi kéo mạnh trở lại, giọng nói gay gắt và âm lãnh rít qua kẽ răng: “Hoàng Linh San! Cô độc ác dùng kế bẩn hèn hạ, hại người vô tội, nịnh kẻ lang sói. Cô tư cách gì hào nhoáng đẩy đưa trước mặt tôi?”
Hoàng Linh San càng nghe càng kích động, không ngừng lắc đầu phủ nhận.
Nhưng sự bấn loạn này kéo dài không lâu thì Hoàng Linh San giống như chợt bừng tỉnh, với sự trải đời của cô, qua giọng điệu này của Ngạn Hi, cô đã nhìn ra được vấn đề then chốt.
“Ngạn Hi! Cô vốn không muốn kể hết mọi chuyện cho Hàn Tần được biết, nếu không đã chẳng bức ép tôi bằng lời nói.”
“Cô đúng là sư gia đắc lực được Ngạn Tuấn trọng dụng. Thông minh lắm!”
...
Ngạn Hi vất vả một ngày mới bám đuôi Trần Huân Nhiên đến Star Club.
Nhưng khi vào tới bên trong, thì bị ánh đèn nhấp nháy lập lờ làm hoa cả mắt, mãi không tìm được bóng dáng của hắn ở đâu cả.
Ngạn Hi nhẫn nại đi sâu vào khu phòng VIP riêng biệt, nhìn ngó chung quanh. Nếu không vì phục vụ ở đây nhận ra thân phận của cô thì có lẽ sớm đã tống cổ cô ra ngoài.
Lúc này xuyên qua bức tường kính, Ngạn Hi sửng sốt khi trông thấy con trai của Lục Thăng là Lục Ngưng đang say sưa nhảy nhót bên các minh tinh trẻ. Trực giác nói cho cô biết chính Trần Huân Nhiên muốn dẫn dắt cô chứng kiến cảnh này.
Cô bấm bụng, cởi bỏ chiếc áo khoác mạnh dạn đẩy cửa đi vào bên trong.
Tiếng nhạc xập xình đê mê hòa lẫn với tiếng cười ngây dại mang đầy dục vọng, đấy là tiếng cười gây ám ảnh lớn trong tâm trí của Ngạn Hi, khiến cô cả đời này không tài nào quên được.
Tâm trí của họ, có lẽ đã không còn sự tỉnh táo.
Mấy tay bảo kê trông thấy cô bước vào thì lập tức áp sát, Ngạn Hi liều lĩnh gọi to lên, “Lục Ngưng! Cho em chơi cùng với.”
Lục Ngưng chú ý tới, bàng hoàng gạt tay cô bạn gái bên cạnh, đi về phía Ngạn Hi.
“Ngạn Linh bảo em đến đây sao?”
“Ha, ở đây náo nhiệt quá chứ!” Ngạn Hi lảng tránh, tỏ ra thích thú với tiết mục của mọi người, nhanh nhẹn lách người qua khỏi hai tên bảo kê, sau đó kéo tay Lục Ngưng cùng ngồi xuống.
Đúng lúc này cô giật mình trông thấy cô gái nhỏ bên cạnh cất giấu thứ gì đó sau lưng, sự nhạy cảm khiến cô lập tức thấy choáng ngợp.
Đó là... ‘nước biển’. Cái thứ độc dược tựa như vô hình nhưng có thể khiến người khác mê muội và đắm chìm không dứt ra được nếu như đã ngấm sâu vào.
Cô tin rằng đây không phải sự trùng hợp.
Có bao nhiêu loại nhưng bọn họ dùng đến cái thứ không mùi không vị này, chính là muốn âm thầm bỏ vào rượu khiến Lục Ngưng không chút đề phòng từ từ bị lún sâu.
Ngạn Hi lườm cô gái xem chừng tuổi đời còn rất nhỏ, khẽ hỏi Lục Ngưng: “Cô ấy là bạn gái của anh sao?”
“Đừng nói cho Ngạn Linh biết đấy nhé!”
“Đương nhiên! Em còn thích thú thấy nó bị anh cắm sừng.”
Lục Ngưng phì cười, “Ranh ma thật! Em không nhận ra sao? Là Na Na, diễn viên đang Hot lúc này.”
“Ồ.” Ngạn Hi tươi cười nhìn cô gái nhỏ gật đầu chào.
Lục Ngưng nhiệt tình đưa ly thủy tinh màu xanh óng ánh cho Ngạn Hi, “Uống chút rum đi!”
“À.”
Ngạn Hi lạnh buốt sống lưng, không ngừng thúc giục chính mình vạch trần sự thật cho Lục Ngưng được biết.
Nhưng cô cứ mãi do dự.
Cô can thiệp được sao? Không phải hôm nay thì nhất định cũng là ngày mai, không bằng cách này thì họ sẽ dùng đến cách khác. Người muốn tạo ra trò chơi này, đã thâm trầm tính kế hết cả rồi, chỉ dựa vào sức lực bé nhỏ của cô nhất định không thể xoay chuyển được cục diện. Nhất là cô phải tỉnh táo bảo toàn cho chính mình trước, tự tách mình ra khỏi âm mưu này.
Cô điềm tĩnh đón lấy ly rum nhấp một ngụm, sau đó tươi cười giả vờ hòa nhập với không khí xung quanh.