“Ngạn Hi! Đã nói phải giữ bình tĩnh.”
Hàn Tần kéo nhẹ cánh tay của cô, nhỏ giọng xuống nhắc nhở.
Ngạn Hi lập tức đứng thẳng người, tiếp tục choàng tay của Hàn Tần tiến vào bên trong.
“Ngạn tiểu thư! Cô chính là Ngạn Hi tiểu thư đúng không? Cô không phải đang du học ư, vì sao đột nhiên trở về?” Một gã phóng viên phóng ra, liều lĩnh cản lại bước chân của Ngạn Hi và Hàn Tần.
Một phóng viên khác lại áp sát không ngừng đặt câu hỏi. “Hôm nay chú cô nhậm chức Chủ tịch thay cha cô, với tư cách người thừa kế Tập đoàn gia đình, cô có phát biểu gì hay không? Vai trò của cô hôm nay là gì? Cô có cảm nhận thế nào về đêm tiệc có tính lịch sử của Ngạn thị?”
Ngạn Hi bấm móng tay vào da thịt Hàn Tần, kích động trỗi dậy, muốn tại khoảnh khắc này vạch trần bộ mặt giả dối, độc ác của Ngạn Tuấn.
Dường như nhìn ra được suy nghĩ này của cô, Hàn Tần lập tức kéo cô sang một bên, lui về sau tấm lưng của anh. Anh liếc mắt ra hiệu cho nhân viên tiếp ứng. Chỉ là hai phóng viên khác lại được dịp lấn tới tiếp tục đặt câu hỏi:
“Hàn tổng! Anh và vị hôn thê cùng nhau xuất hiện, theo lẽ Ngạn tiểu thư mới là gia chủ, chuyện này thật khiến người ta phải sinh lòng nghi hoặc. Có phải Ngạn thị xảy ra nội bộ cạnh tranh đúng không? Các người đến không phải chúc mừng đúng vậy không?”
Anh Phó kịp thời giao lại xe cho nhân viên chạy xuống gara, lập tức đi đến cản lấy các phóng viên vây quanh Hàn Tần. Sau đó cùng hai nhân viên khác của nhà hàng tạo lối đi cho họ vào được bên trong, những câu hỏi của phóng viên cứ không ngừng đuổi theo phía sau.
Tình thế như vậy đã đả kích một người đang mang đầy vết thương và nỗi phẫn uất như Ngạn Hi. Cô không thể bình tĩnh được nữa. Cô không cần giả vờ, càng không thể giả vờ.
Hôm nay cô trở về, chính là muốn cảnh báo Ngạn Tuấn dừng lại sự đắc ý.
Tiếng bước chân trên cầu thang rơi xuống, trầm ổn dị thường, mọi người xung quanh hầu như cũng phối hợp giữ im lặng.
Tiếng violon kéo dài thê lương, ban nhạc giao hưởng vẫn miệt mài tạo ra tình khúc, mà không hay biết được cảm xúc của Ngạn Hi cũng trôi nổi theo từng cung bậc đang cuộn trào thành sóng.
Cô không đợi đối phương bước tới gần, chủ động buông cánh tay Hàn Tần ra và di chuyển đến trước mặt Ngạn Tuấn, ánh mắt sắc lạnh vô hồn: “Chú à, còn có cơ hội gặp chú... thật không dám tưởng?”
“Chẳng phải ta đang bị động hay sao? Người ‘không dám tưởng’... phải là ta mới đúng.”
Ngạn Hi đè thấp giọng xuống, cố gắng chỉ để hai người nghe thấy, cô nói như rít qua kẽ răng, oán hận chồng chất: “Bị động? Bị động mà khiến tôi sống dở chết dở?”
Tiếng ly thủy tinh rơi xuống vỡ ‘choang’, âm thanh chan chát như cứa vào lòng người. Ngạn Linh... kinh hãi rùng mình, không biết ly rượu rời khỏi bàn tay từ lúc nào không hay biết.
Ngạn Hi... chị ta còn sống? Chị ta đã biết hết sự thật rồi sao?
Suy nghĩ không ngừng dồn dập, Ngạn Linh kích động kéo váy chạy thật nhanh tiến lại chỗ hai người.
Đúng lúc này Ngạn Tuấn búng ngón tay kêu ‘tách’ một tiếng ra hiệu cho waiter, đối phương hiểu ý tức thời lấy rượu và ly thủy tinh mang qua.
Bà Ngạn từ trên lầu cũng vội vã đi xuống, nhưng điềm tĩnh hơn Ngạn Linh rất nhiều.
Mọi người xung quanh nghiêng đầu to nhỏ vào tai nhau, bàn luận sôi nổi.
Hàn Tần đứng đấy vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngạn Hi đứng trước mặt Ngạn Tuấn chỉ như một chú mèo hoang nhỏ biết xù lông, hoàn toàn không có tính uy hiếp gì. Cô như vậy, khiến anh thật lo lắng.
Ngạn Tuấn phía này điềm tĩnh cầm lên ly rượu, sau đó tỏ ra sảng khoái chạm vào ly rượu trong tay Ngạn Hi, kéo dài khóe môi như có như không mỉm cười bảo: “Hoan nghênh cháu trở về! Chúc cháu... xuôi chèo mát mái!”
Ngạn Hi run rẩy từng đợt, hận muốn ném ly rượu vào trong mặt ông ta. Cô cầm ly rượu siết chặt đế ly trong tay... cho đến khi thật sự muốn quyết định làm ra hành động như vậy thì tức khắc bị Hàn Tần kéo về, giữ lấy bàn tay đang cầm chiếc ly. Sau đó anh gỡ những ngón tay đã đỏ ngầu của cô ra khỏi đế ly, nhận lấy về tay mình và nâng ly lên với Ngạn Tuấn.
Cả hai nhìn nhau mỉm cười, đồng thời uống cạn hết ly rượu.
Phía trên bục sân khấu MC phát biểu lý do tổ chức party, nghi thức khai mạc bắt đầu.
Mọi người đổ dồn sự chú ý lên người Ngạn Tuấn, ánh đèn chùm trên cao tắt phụt, sau đó thì một vệt sáng kéo dài di chuyển theo bước chân của Ngạn Tuấn hướng lên bục sân khấu. Tràng vỗ tay kéo dài như vô tận. Pháo hoa li ti bắn lên tạo bầu không khí hân hoan... mà Ngạn Tuấn đặc biệt cười rất hào sảng, chiếm trọn phần uy nghi.
Ngạn Hi tưởng mình sắp không đứng vững nữa thì được Hàn Tần ôm lấy chiếc eo, cô nấc lên từng tiếng: “Em phải giết chết ông ta...”
“Ngạn Hi! Bình tĩnh! Ngạn thị là của em, em náo động sẽ khiến Ngạn thị gặp sóng gió, tới chừng đó thì rước thêm mối họa khác hơn hẳn Ngạn Tuấn, anh đã phân giải nhiều như vậy trước đó, sao em còn không hiểu.”
“Em đúng thực không hiểu. Tại sao? Tại sao cứ phải bất công như vậy? Anh nhìn đi... ông ta đang cười rất đắc ý, rất huy hoàng. Hầu như... muốn phớt lờ sự tồn tại của em.”.
Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
“Em vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội. Không phải lúc này.”
“Đêm nay không phải Hồng Môn Yến, đêm nay... chỉ có ông ta thăng hoa nhận được chúc tụng. Em chỉ là hạt cát không đáng liếc tới, càng không có tính uy hiếp nào trong mắt mọi người.”
“Trường giang sóng sau vồ sóng trước, chỉ cần còn núi xanh lo gì không có củi đốt.”
“Anh đang chọc cười em sao, cứ đọc thành ngữ.” Ngạn Hi hậm hực liếc Hàn Tần một cái.
Đúng lúc này đèn được bật sáng trở lại, tràng vỗ tay coi như đã chấm dứt.
Bà Ngạn và Ngạn Linh trầm tĩnh di chuyển về phía Ngạn Hi và Hàn Tần đang đứng, có ý bắt chuyện.
Vẫn là bà Ngạn tỏ ra tinh tế lên tiếng trước, ngay câu đầu đã phủ đầu đánh úp Ngạn Hi: “Chuyện con bị nghiện đi đến Quảng Châu vẫn được người nhà giữ kín, con đừng xúc động đi nói linh tinh làm mất đi danh dự của chính mình. Đêm nay huyên náo như vậy, trò chuyện với trưởng bối không tiện, hay là ra sân vườn phía sau tham gia tiết mục của các cô cậu trẻ đi. Sẽ có nhiều đề tài hơn để nói.”
Ngạn Hi suýt thì không đứng vững, cả người tê buốt... hơi thở bắt đầu dồn dập không ngừng. Cô không nghe lầm, bà ta đang uy hiếp cô ngậm miệng lại.
Bây giờ, đến Ngạn Linh cũng có thể trừng mắt cảnh cáo cô rồi.
Mọi thứ thật sự đã thay đổi. Họ cũng không cần giữ bộ mặt yêu thương trìu mến hôm nào dành cho cô nữa.
Giả dối! Một lũ giả dối!
“Ngạn Hi! Anh đưa em đi dạo một vòng cho khuây khỏa.”
“Không. Em muốn đến chúc mừng Tân Chủ tịch, sao phải rời đi. Ông ta cần nhất là sự ủng hộ của em...”
“Chị đừng có mà phát điên.” Ngạn Linh gằn giọng cảnh cáo.
Quả nhiên câu này đã hữu dụng chọc tức được Ngạn Hi.
Bốp!
“Vậy thì tôi phát điên cho cô xem...”