Ở thời đại nào cũng có tội phạm bị tử hình.
Đặc biệt ở môi trường như Đại Khang, rất nhiều người không thể sống, bí quá hóa liều.
Có kẻ lên núi làm cướp, cũng có kẻ đi cướp bóc.
Thậm chí, có người còn nhìn thấy hàng xóm ban ngày mua vài cân gạo kê, ban đêm đã giết cả cả nhà người ta, chỉ vì để cướp mấy cân gạo kê.
Nghe có vẻ buồn cười nhưng nó xảy ra hàng ngày.
Mặc dù mỗi tháng châu phủ đều đưa một nhóm tội phạm tử hình đến chiến trường làm bia đỡ đạn, nhưng án tử ở mỗi châu phủ thậm chí cả huyện phủ, chưa bao giờ trống.
Mặc dù có người rất đáng thương, nhưng đúng là họ cố ý giết người, hầu hết những người mà họ giết cũng là người đáng thương, họ phải trả giá cho tội ác của mình.
“Tiên sinh, ta cảm thấy đề nghị của Mộ Lam tỷ tỷ cũng không tệ.”
Cửu công chúa cũng khuyên: “Ta hiểu tiên sinh là người rộng lượng, không muốn làm chuyện như vậy, nhưng tiên sinh nghĩ thử, cho dù tiên sinh không cần bọn họ, bọn họ cũng sẽ bị chém, ngài đang cho bọn họ đường sống, là làm việc tốt!
Hơn nữa, một khi Gada đánh đến, bầu trời sẽ rực lửa, sinh linh lầm than, không biết sẽ có bao nhiêu người dân vô tội phải chịu khổ.
Nếu tiên sinh có thể chế tạo lựu đạn, dùng để bảo vệ biên cương, chống giặc ngoại xâm, đây là công đức cứu độ vô số người!”
Không thể không nói, Cửu công chúa rất giỏi thuyết phục. người khác.
Biết Kim Phi quan tâm đến người dân, nên lấy đây là bước đột phá, lấy chuyện Gada xâm lược làm ví dụ.
Quả thật Kim Phi có hơi động lòng.
“Ta có thể dùng tội phạm tử hình đến giúp đỡ, nhưng ta phải tự mình chọn người, hơn nữa phải theo ta quay về làng Tây Hà.”
Kim Phi đưa ra điều kiện.
Thuốc nổ là chuyện quan trọng, y phải kiểm soát phương pháp chế tạo trong tay.
Nếu không được, y thà tự mình từ từ khám phá.
Hoặc chọn một số thổ phỉ làm nhiều việc ác để làm việc đó, tuyệt đối không thí nghiệm bên ngoài.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nhìn nhau, hơi thất vọng.
Nhưng Cửu công chúa vẫn gật đầu nói: “Được!”
“Vậy thì cứ làm như lời tiên sinh nói!”
Khánh Hâm Nghiêu nói tiếp: “Chờ ta cho người sắp xếp lại hồ sơ những người bị tử hình, rồi ngày mai sẽ giao cho tiên sinh, tiên sinh cứ thoải mái mà chọn người.”
“Được” Kim Phi nói: “Kỳ thật ta cũng có mấy việc muốn nhờ Khánh đại nhân.”
“Mời tiên sinh nói!” Khánh Hâm Nghiêu đặt đũa xuống.
“Điện hạ giúp ta giành được quyền dùng quân Ất Đẳng, cho nên ta muốn chiêu mộ một ít binh lính ở Tây Xuyên.” Kim Phi nói.
Chiêu binh có điều lệ kỹ càng, không phải nói ngươi muốn chiêu binh ở đâu, là có thể chiêu binh ở đó.
Ví dụ như Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài, về cơ bản đến từ thái ấp quận Kim Xuyên.
Nhưng hầu như tất cả trai tráng ở phụ cận Kim Xuyên đều bị chiêu mộ vào đội nhân viên hộ tống, nên Kim Phi chỉ có thể chiêu binh ở nơi khác.
“Tiên sinh muốn tuyển bao nhiêu người?” Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
“Tuyển hết!" Kim Phi nói: “Năm ngàn người
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!