"Bảo bối của Lưu Giang?”
Kim Phi không kìm được hơi động lòng.
Thổ phỉ núi Thiết Quán chiếm cứ địa bàn biên giới quận Kim Xuyên nhiều năm, hàng năm thu một lượng cống nạp không hề nhỏ.
Mặc dù phải biếu cho Chu sư gia một phần, nhưng thổ phỉ giữ lại phần nhiều.
Huống chỉ thổ phỉ không chỉ lấy đồ cống nạp, mà còn mở mấy sòng bạc chui, có lúc còn bắt cóc hoặc là cướp bóc phú thương, có vô vàn cách kiếm tiền, cho dù là trắng hay đen, chỉ cần kiếm được tiền là sẽ làm.
Có lúc lượng tiền chúng kiếm được còn nhiều hơn chỗ hàng cống nạp.
Một phần lớn tiền dùng để đưa cho Chu sư gia, ngoại trừ ban thưởng cho một số tên thủ phỉ đứng đầu, chỗ còn lại đều rơi vào tay Lưu Giang.
Cho dù là Kim Phi, cũng đoán được Lưu Giang tích lũy được bao nhiêu.
"Mang ta đi xem". Kim Phi bảo cựu binh cởi trói cho Thuyên Tử.
"Đại đương gia đi với ta!"
Thuyên Tử bò dậy, bước lên trên núi. "Đừng đi nhanh như vậy!"
Thiết Ngưu nâng cung lên nhắm vào lưng Thuyên Tử: "Cũng đừng nghĩ đến chuyện giở trò, nếu không ta bắn chết ngươi!"
"Không dám không dám!" Thuyên Tử mau chóng đi chậm lại.
Núi Thiết Quán không tính là cao, chỗ cao nhất không đến hai trăm mét, thấp hơn nhiều đỉnh núi xung quanh, nhưng núi Thiết Quán không chỉ dễ thủ khó công, hơn nữa ngọn núi còn rất đặc biệt, không giống hình dạng của ngọn núi thông thường, càng lên cao càng nhọn, mà giống như một chiếc thùng nước bị lật úp lại.
Đỉnh núi bằng phẳng, mặc dù không thích hợp để trồng trọt nhưng để cho người ta sống thì không thành vấn đề.
Cũng vì vậy, mấy trăm năm nay núi Thiết Quán luôn là hang ổ của đám thổ phi.
Lên đến đỉnh núi, Kim Phi nhìn thấy một bãi đất trống, cũng là nơi luyện tập, mở cuộc họp của chúng.
Trên mảnh đất phía Đông và phía Nam có một dãy nhà tranh, bọn thổ phỉ bình thường sống ở đây.
Mấy tên cầm đầu như Thuyên Tử có thể sống trong một gian, còn mấy tên bình thường phải chen chúc năm sáu người trong một gian.
Phía Tây là nhà ăn, chuồng ngựa và kho. Chính giữa phía Bắc là một đại sảnh bằng đá cao to, trên cửa treo biển, viết Tụ Nghĩa Sảnh, là nơi thủ lĩnh thổ phỉ họp.
Hai bên Tụ Nghĩa Sảnh là hai hàng nhà ngói, và là nơi ở của tên trùm.
Kim Phi đột nhiên nhìn một bóng người chạy qua đi vào một căn nhà.
"Có người, tất cả mọi người phòng bị! Bảo vệ tiên sinhl"
Thiết Ngưu hét lên, mười mấy cựu binh lập tức xếp thành đội, bao quanh lấy Khánh Mộ Lam và Kim Phi.
"Các đại vương không cần căng thẳng, trên núi không có thổ phỉ, ban nãy là một đứa bé".
Thuyên Tử giải thích: "Những thủ lĩnh có thể thành thân, vợ con bọn họ sống ở đây".
Trên đường hắn vô cùng phối hợp, chẳng làm bất kỳ hành động gì không đúng mực, khi đi còn rất cẩn thận, sợ kích động đến Thiết Ngưu, bị bắn chết.
"Đại Tráng, mang người đi đi!"
Mặc dù Thuyên Tử giải thích rồi, nhưng Thiết Ngưu vì an toàn vẫn quyết định thăm dò trước.
"Đội một đi theo ta!" Đại Tráng mang mấy cựu binh đi vào ngôi nhà kia. Một lúc sau kéo ra ba người phụ nữ và hai đứa bé.
"Đã soát qua, không có đàn ông", Đại Tráng chạy ra nói.
"Nếu đã soát qua rồi thì đi lục soát những chỗ khác đi".
Kim Phi nghĩ một lúc rồi ra lệnh. Dù sao núi Thiết Quán cũng xử lý xong rồi, tài sản của Lưu Giang không chạy được, muộn một chút cũng không sao.
Đầu tiên phải loại bỏ tất cả nguy hiểm đã, y không muốn chuyện bất trắc xảy ra.
"Vâng!"
Thiết Ngưu đáp, để lại hai tiểu đội bảo vệ Kim Phi, chỗ cựu binh còn lại tản ra soát từng ngôi nhà nhỏ.
Chẳng bao lâu từng người phụ nữ và trẻ con bị kéo ra, quỳ xuống ở cửa mỗi căn nhà.
"Cuộc sống của thổ phỉ được ghê, có mấy bà vợ lận".
Cựu binh đứng bên Kim Phi cười đùa.
Trong mấy căn nhà ngói lôi ra được cả chục người phụ nữ.
Căn nhà ít nhất cũng phải có đến ba người phụ nữ, nhiều nhất có đến mười bảy người!
Kim Phi nhìn căn nhà đằng sau lưng họ, chỉ là kiểu tứ hợp viện bình thường, tính cả phòng bếp và gian nhà chính thì cùng lắm chỉ có năm sáu phòng, không biết sao chứa được nhiều người như vậy.
"Vậy căn nhà của Lưu Giang ở kia sao?"
Kim Phi chỉ vào căn nhà có mười bảy người phụ nữ hỏi.
"Không phải, đó là nhà nhị đương gia".
Thuyên Tử nói: "Nhị đương gia không có con, nên thích nhất là nạp thiếp, lúc nhiều nhất có hai mươi ba người, mấy năm nay đánh chết chỉ còn lại mười lăm người, thêm hai người năm nay mới cướp được nữa'.
Kim Phi híp mắt nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy trên người những người phụ nữ này đều có vết thương, rõ ràng tên nhị đương gia này là một tên bạo lực.
Quay đầu nhìn Thiết Ngưu: "Vậy tên nhị đương gia này còn sống không?”
“Chết rồi”.
Thiết Ngưu lắc đầu.
"Thế thì dễ dàng cho hắn quá".
Kim Phi lạnh lùng hừ một tiếng hỏi: "Căn nhà nào. của Lưu Giang?" "Căn kia".
Thuyên Tử chỉ vào căn nhà bên tay phải Tụ Nghĩa Sảnh.
Kim Phi nhìn sang phía hắn chỉ, phát hiện ra ở cửa nhà của Lưu Giang chỉ có một người phụ nữ, hơn nữa tuổi tác không nhỏ.
Điều này khiến y bất ngờ.
Ngoài y ra, Thiết Ngưu cũng bất ngờ.
"Không ngờ Lưu Giang này là một kẻ sỉ tình, chỉ có một bà vợ".
"Đại vương, ngài hiểu lầm rồi, bên đó nhốt hơn hai trăm ngựa thịt, đều là của Lưu Giang".
Thuyên Tử chỉ vào phía Tây. "Ngựa thịt là gì?" Kim Phi lần đầu nghe thấy từ này.
Là tên một loài ngựa nào đó sao?
Khẩu vị của Lưu Giang này nặng quá đó.
"Tiên sinh, băng thổ phỉ với quy mô như núi Thiết Quán không cho phép thổ phỉ bình thường được lấy vợ, nếu không trong trại sẽ không có chỗ chứa người, nhưng không phải là không có phụ nữ, vậy nên sẽ đi nơi khác mua mấy cô nương, giam lỏng trên núi cho thổ phỉ đến phát tiết".
Thiết Ngưu giải thích: "Những cô nương bị bắt bị gọi là ngựa thịt".
"Núi thiết quán có hơn hai trăm cô nương bị bắt?"
Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt hỏi.
Trong giọng điệu đầy sự phẫn nộ.
Mắt Kim Phi cũng lóe lên lửa giận.
Y cũng từng nghe thấy chuyện này, thực ra lầu xanh cũng không cho các cô nương mang thai, dùng gậy gỗ đánh vào phần bụng, làm cho tử cung rơi ra, từ đó triệt sản.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!