Những nhân viên hộ tống trên bầu trời phát hiện ra, lập tức ném nhiều quả lựu đạn về sân nơi Lưu tướng quân đang đứng, một trong những quả lựu đạn vừa vặn rơi ngay dưới chân Lưu tướng quân.
Đường đường là đại tướng quân binh lính, lại bị nổ chết một cách không rõ ràng như vậy.
Hầu hết các tiểu đội trưởng đến báo cáo cũng đều bị nổ chết.
Kỷ luật của binh lính vốn đã kém, lại mất đi chỉ huy, hoàn toàn hỗn loạn, số lượng binh lính chết vì giãm đạp cao hơn nhiều so với số lượng người bị lựu đạn nổ chết.
Cho dù các nhân viên hộ tống ngồi trên khinh khí cầu rời đi, sự hỗn loạn này vẫn kéo dài chó đến tận nửa đêm mới kết thúc.
Ngày hôm sau, Ngô vương phái người đến tiếp quản, phát hiện ra mười ngàn binh lính chỉ còn lại không tới sáu ngàn người.
Thật ra bị nổ chết và giãm chết chưa đến một ngàn người, hơn ba ngàn người còn lại đều bị lựu đạn dọa sợ, nhân lúc hỗn loạn đã trốn đi.
Các địa chủ và người dân ở lô cốt Hà Gia cũng xui xẻo, bị binh lính chạy trốn cướp sạch.
Ngô vương biết được tin tức, giận dữ giậm chân mắng lớn, đồng thời ra lệnh cho sáu ngàn binh lính còn lại lập tức xuất phát tiến về vịnh sông nơi thuyền của Kim Phi đang dừng chân, muốn dùng người nhấn chìm Kim Phi.
Nhưng trinh thám lại báo cáo với ông ta thuyền chở hàng đã mất tích.
Mãi cho đến buổi chiều, Ngô vương mới nhận được tin Kim Phi dẫn theo thuyền chở hàng đi xuống hạ lưu.
"Sao hän lại trở về Đông Hải?" Ngô vương không hiểu.
Ông ta cho rắng Kim Phi phái người cho nổ kho dầu hỏa, chắc chắn sẽ tiếp tục ngược dòng, cho nên trọng tâm tìm kiếm đều là ở thượng du, ai ngờ Kim Phi lại xuôi dòng.
Tốc độ xuôi dòng nhanh hơn, khi Ngô vương nhận được tin tức, Kim Phi đã sắp đến gần cửa biển.
"Vòng vo lâu như vậy, phí công vô ích rồi!"
Kim Phi nhìn đại doanh thủy quân vừa mới đi qua, bất lực thở dài.
"Ai có thể ngờ được Ngô vương muốn trưng dụng thuyền của chúng ta chứ." Đường Tiểu Bắc an ủi.
Nếu như Ngô vương không trưng dụng thuyền thì bọn họ vẫn còn hy vọng lén lút trở về.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, tốn công lâu như vậy, chẳng những không thể trở về Xuyên Thục, mà còn bại lộ thân phận.
"Tướng công, rốt cuộc chàng bảo Mãn Thương đưa hàng gì đến vậy?" Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.
Không chỉ Ngô vương cho rằng Kim Phi đốt kho dầu hỏa của phủ binh là để tiếp tục tiến về phía Tây, mà Đường Tiểu Bắc cũng nghĩ như vậy.
Cho nên khi Kim Phi nói sẽ quay lại bên tàu Đông Hải đợi Mãn Thương, cô ấy vô cùng bất ngờ.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
"Đợi đồ được giao tới muội sẽ biết!" Kim Phi nhìn về phía tây, trong mắt tràn đầy sự mong đợi: "Có thứ này, Ngô vương đừng hòng ngăn cản chúng ta trở về nữa!"
Đúng lúc hôm đó là gió nam, sau khi thuyền chở hàng đến cửa biển, thuyền giương buồm lên, đi thẳng về hướng Bắc.
Giữa trưa ngày hôm sau, họ thuận lợi đến được xưởng đóng tàu.
Ngày hôm qua Đại Cường đã nhận được chim bồ câu đưa thư của Thiết Chùy, biết được Kim Phi sắp đến, sáng sớm đã dẫn theo một nhóm nhân viên hộ tống đến xưởng đóng tàu nghênh đón.
"Tiên sinh, thuộc hạ không tra hỏi rõ ràng, không biết Ngô vương muốn trưng dụng thuyền, hại tiên sinh gặp nguy hiểm, xin tiên sinh trách phạt!"
Kim Phi vừa xuống thuyền, vẻ mặt Đại Cường đầy áy náy. nói.
"Việc Ngô vương trưng dụng thuyền là chuyện vừa mới xảy ra gần đây, có liên quan gì tới ngươi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!