Trần An Tiệp cũng biết đã đến lúc phải đi, nhưng những tảng đá dính máu quá trơn. Vừa bước được vài bước, hắn đã trượt chân ngã lộn nhào một cái.
Lăn lộn trong vũng máu, cả người Trần An Tiệp bị bao phủ bởi máu, nhìn vô cùng gớm ghiếc.
Đội trưởng đội cận vệ không còn cách nào khác đành phải để một tử sĩ cõng Trần An Tiệp trên lưng và tiếp tục vội vã lên đường.
Mặc dù con đường núi bị chặn bởi đá sụp sau vụ nổ nhưng nó không gây khó khăn cho các tử sĩ điêu luyện.
Đội trưởng đội cận vệ cùng đội của mình thuận lợi vượt qua đoạn đường bị sập và đến chân núi Ô Đầu.
Đội trưởng đội cận vệ lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, dặn dò tử sĩ tìm nơi an toàn để thả Trần An Tiệp xuống.
"Điện hạ, xin hãy ở đây nghỉ ngơi một lát, ta sẽ sắp xếp người đi tìm mấy con ngựa” đội trưởng đội thân vệ nói: “Chờ chút nữa là chúng ta có thể sớm trở về hoàng thành."
Nhưng Trần An Tiệp lại läc đầu: "Không, bổn vương chưa thể trở về ngay được!"
"Chưa trở về?" Đội trưởng đội cận vệ sững sờ một lát: "Vậy điện hạ chuẩn bị đi đâu vậy?”
"Ta sẽ tìm hai trinh sát thông thạo địa hình. Ta cần đến doanh trại Đảng Hạng để gặp Lý Lăng Duệ!" Trần An Tiệp nói.
"Đến doanh trại Đảng Hạng?" Đội trưởng đội cận vệ sửng sốt.
Đến doanh trại Đảng Hạng đồng nghĩa với việc sự sống và cái chết sẽ không còn năm trong tầm kiểm soát của họ nữa.
"Điện hạ, ngài đã nghĩ kĩ chưa?" Đội trưởng đội cận vệ hỏi lại.
"Kĩ rồi!" Trần An Tiệp nghiêm túc gật đầu. Vừa rồi trên đường xuống núi, hẳn đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu hẳn ở đây không đối phó được Kim Phi, hẳn trốn về thành Tân Vương có ích lợi gì?
Nếu Kim Phi có thể tiêu diệt Hải Đông Thanh ở đây thì y cũng có thể làm được điều tương tự với người kia bên cạnh Tân Vương.
Đến lúc đó, tình hình sẽ trở lại như trước, và hẳn sẽ lại phải trốn trong núi sâu và rừng già với Tân Vương một lần nữa.
Trần An Tiệp đã trải qua những ngày đó đủ rồi, cho nên lần này dù thế nào cũng phải giữ Kim Phi ở lại đây.
Thấy Trần An Tiệp khăng khăng như thế, đội trưởng đội cận vệ không còn cách nào khác đành phải đi tìm ngựa chiến và trinh sát.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại me-truyenhot-.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ me-truyen-hot.vn để vào đọc truyện nhé
Trinh sát rải rác ở bên ngoài núi, may mắn là không có thương vong đáng kể. Đội trưởng đội cận vệ nhanh chóng tìm thấy hai trinh sát từng đến trại Đảng Hạng trước đó, họ cùng Trần An Tiệp khởi hành qua những con đường hẹp hướng về phía bắc.
Cùng lúc đó, phi thuyền cũng đánh một vòng tròn lớn, đáp xuống một thung lũng cách núi Ô Đầu bảy, tám dặm về phía tây.
Khinh khí cầu lúc nãy cũng ở đây.
Trên khinh khí cầu, một trinh sát cau mày hỏi: "Đội trưởng, bay thẳng về không phải tốt hơn sao? Tại sao chúng ta lại ở đây?"
Nơi này cách kênh Hoàng Đồng khoảng chục dặm, ở giữa có nhiều vách đá và khe núi. Có lẽ sẽ mất gần hết ngày để đi bộ về.
“Lần sau hãy suy nghĩ trước khi hỏi” Đội trưởng cáu kỉnh liếc nhìn người lính trinh sát. "Người Đảng Hạng vẫn đang theo dõi kênh Hoàng Đồng. Nếu chúng ta trực tiếp bay về, chẳng phải chúng ta sẽ giao mình cho bọn họ sao?"
Lính trinh sát gãi đầu cười khúc khích, nhận ra mình đã lỡ lời.
Quân Thục chỉ có một số phi thuyền và khinh khí cầu, chiến dịch này chỉ là thử nghiệm. Người Đảng Hạng có nhiều chim ưng và diều hâu hơn, họ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với chúng.
Sau khi phi thuyền hạ cánh, đội trưởng là người đầu tiên nhảy ra khỏi giỏ, vẫy tay gọi hai lính trinh sát: “Lão Tam, Lão Tứ, các ngươi rành đường nhất, chạy nhanh nhất, mau về báo tin vui cho tiên sinh!”
"Vâng!" Lão Tam, Lão Tứ chào một cái rồi quay người chạy đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!