Nhìn thấy Tiểu Ngọc cột tóc đuôi ngựa, nút áo trên người cũng gài thiếu một nút, tim Cửu công chúa đập loạn xạ một hồi.
Tiểu Ngọc biết mình tuổi còn nhỏ, vì để tăng độ tin cậy, từ sau khi lên lãnh đạo đội Chung Minh, Tiểu Ngọc đã bắt đầu chú ý đến hình ảnh của mình, bình thường ra ngoài cũng chỉnh đốn vô cùng gọn gàng.
Hiện tại chỉ đơn giản cột tóc đuôi ngựa đã đến gặp mình, chứng tỏ Tiểu Ngọc đã đi ngủ nhưng phải đột ngột phải rời giường đến đây, hơn nữa còn vô cùng vội vã, đến cả cúc áo bị bỏ sót một cái cũng không phát hiện ra.
“Tiểu Ngọc, phải chăng đã có tin tức của đương gia rồi?”
Quan Hạ Nhi đặt kim chí trong tay xuống, nhìn Tiếu Ngọc rồi hỏi.
Tiểu Ngọc không đáp lời mà nhìn về phía Cửu công chúa một cái.
Cửu công chúa trước đó đã dặn dò, việc liên quan đến kênh Hoàng Đồng thì không được phép nói cho Quan Hạ Nhi.
Đứng giữa Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, Tiểu Ngọc cảm thấy vô cùng khó xử.
Bấy giờ nhìn thấy Cửu công chúa gật đầu, Tiểu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về hướng Quan Hạ Nhi: “Vâng, Hàn đại ca phái người trở về ạ”
“Anh ta đang ở đâu?” Quan Hạ Nhi vội vàng hỏi.
“Đang đợi ở ngoài cửa ạ.”
“Vậy thì mau mau để anh ta tiến vào đi chứ!” Quan Hạ Nhi nói xong quay đầu nhìn Cửu công chúa.
Cửu công chúa gật đầu ra hiệu cho Châu Nhi, cô ấy lập tức quay người đi ra ngoài.
Chốc lát sau, mật báo nối gót theo sau.
“Tham kiến điện hạ, tham kiến Hạ Nhi phu nhân, tham kiến Tiểu Ngọc đại nhân!”
Mật báo theo thứ tự mà hành lễ.
“Đương gia thế nào rồi?” Quan Hạ Nhi gấp rút hỏi.
Tiểu Ngọc biết chuyện giữa Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, nhưng mật báo thì không, ngay lúc đó anh ta lấy ra một xấp thư từ trong áo dâng lên cho Cửu công chúa.
Trong đấy không chỉ có tình báo Trương Lương cho người viết, còn có cả thư của Khánh Mộ Lam và Hàn Phong gửi cho
Cửu công chúa nữa.
Cửu công chúa trước tiên lấy ra tình báo, nhanh chóng đọc một lượt.
Mới chỉ đọc qua vài dòng, đôi lông mày của cô ấy đã dần nhíu lại.
Quan Hạ Nhi cũng không thèm kiêng dè nữa, cái đầu nghiêng qua.
Thế nhưng rất tiếc là, cô nhìn không hiểu...
Quan Hạ Nhi tuy rằng đã tham gia vào lớp học xóa mù chữ, học cũng không ít, thế nhưng chữ được dạy đều là chữ từng nét từng nét cơ bản.
Mà bức tình báo này được viết bởi một thủ hạ dưới quyền Trương Lương.
Người này tuổi đã cao, ông ta không chỉ quen thuộc cách viết của Đại Khang hồi trước, hơn nữa nét bút viết cũng rồng bay phượng múa, Quan Hạ Nhi nhìn lướt qua vài dòng, chỉ nhận ra được bảy tám chữ trong đấy.
Điều này khiến cô cảm thấy có chút ngại ngùng, lặng lẽ mà lùi sang bên cạnh, một mực đợi Cửu công chúa đọc xong, mới nhỏ giọng hỏi: “Vũ Dương, đương gia thế nào rồi?”
“Tỷ tỷ đừng lo, ta đọc nốt phần còn lại xong, lại nói lại cho tỷ được không?”
Cửu công chúa an ủi cô.
Văn sĩ viết trong tình báo về sự tình ở kênh Hoàng Đồng vô cùng rõ ràng, thế nhưng nó là văn kiện chính thức, cần phải được lưu giữ, thậm chí có thể được ghi lại trong sử sách, vậy nên một số điều cần phải kiêng kị.
Ví dụ như một số tướng lĩnh thích tra tấn tù binh, nếu như không phải số lượng quá nhiều, mấy thứ này đều sẽ không viết vào trong thư.
Còn có một số tin tức cơ mật, chẳng hạn như để bảo vệ an toàn của mật báo và tin tức liên quan đến mật báo đều sẽ không ghi vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!