Sau khi vào nhà, Lý Lăng Duệ lại quỳ rạp xuống đất: “Hoàng huynh, chinh chiến phía Nam thất bại, xin hoàng huynh trách phạt...”
“Nếu trách phạt ngươi có tác dụng thì trẫm đã băm xác ngươi thành trăm mảnh từ lâu rồi!"
Lý Lăng Duệ còn chưa nói xong, đã bị Lý Lăng Hiên cắt ngang: “Lý Lăng Duệ ơi Lý Lăng Duệ, trãm cho mấy chục vạn đại quân, kết quả ngươi còn chẳng đánh lại mấy vạn quân Thục, còn bị Khánh Hoài phá hỏng đường lui, đầu ngươi bị nhét cứt ngựa hay gì, cửa Đồng Tiền quan trọng như vậy, vì sao không phái trọng binh gác? Vì sao không phái người tuần tra phương bắc?”
“Hoàng huynh, huynh đã biết hết?” Lý Lăng Duệ ngẩng đầu nhìn Lý Lăng Hiên, có chút kinh ngạc.
Lúc trước quân Thiết Lâm bất ngờ xuất hiện, trại nuôi chim bồ câu đã trở thành mục tiêu ném bom trọng điểm của quân Thiết Lâm, trước khi Lý Lăng Duệ truyền tin cho Lý Lăng Hiên, trại bồ câu đưa tin đã bị phi thuyền san bằng.
Sau đó quân chinh chiến phía Nam hoàn toàn rối loạn, Lý Lăng Duệ chỉ có thể mang theo đội cận vệ chạy trốn.
Hắn cho rằng Lý Lăng Hiên vẫn không biết tin chiến bại của quân chinh chiến phía Nam, nhưng Lý Lăng Hiên lại nhắc đến Khánh Hoài và cửa Đồng Tiền.
Điều này cho thấy Lý Lăng Hiên rất rõ diễn biến cuộc chiến.
Cũng cho thấy Lý Lăng Hiên sắp xếp tai mắt trong quân chinh chiến phía Nam, hơn nữa không hề nói cho Lý Lăng Duệ.
Nghĩ đến đây, Lý Lăng Duệ cảm thấy có chút khó chịu, nhưng sau đó lại gạt bỏ suy nghĩ này
Lần chinh chiến phía Nam này liên quan đến vận mệnh của Đảng Hạng, Lý Lăng Hiên cực kỳ coi trọng, sắp xếp mấy kẻ tai mắt vào là rất bình thường.
Vì thế Lý Lăng Duệ càng cúi đầu thấp hơn: “Hoàng huynh, thần đệ tự biết tội lỗi của mình rất nặng, không dám cầu xin hoàng huynh khoan thứ, chỉ mong hoàng huynh ban ta cái chết, xoa dịu cơn giận của triều đình và người dân!”
Đây cũng là lý do Lý Lăng Duệ bôn ba ngàn dặm về Đảng Hạng.
Hắn trốn trở về cũng không phải để sống sót, mà là vì muốn chất.
Bởi vì lần chinh chiến phía Nam này là Đảng Hạng trong lịch sử quy mô lớn nhất một lần, cũng là thương vong nhất thảm trọng một lần.
Thời gian Lý Lăng Hiên đăng cơ quá ngắn, địa vị vốn đã không ổn định, cho nên cần phải có người gánh vác trách nhiệm cho sự thất bại này, nếu không ngai vàng của Lý Lăng Hiên chưa chắc đã ổn định.
Trách nhiệm này quá lớn, tướng quân bình thường dù muốn cũng không gánh nổi.
Là tổng chỉ huy của quân chinh chiến phía Nam, còn là hoàng tử Lý Lăng Hiên nhất coi trọng, Lý Lăng Duệ xem như dưới một người trên vạn người, cũng miễn cưỡng đáp ứng được.
Vì vậy hắn muốn trốn về, hy vọng dùng mạng sống của mình để xoa dịu cơn giận của triều đình và dân chúng, ổn định địa vị của Lý Lăng Hiên.
Lý Lăng Hiên nghe vậy, không khỏi nhìn xoáy sâu vào Lý Lăng Duệ.
Từ trước đến nay Hoàng thất chưa bao giờ có tình cảm gia đình, nhưng hắn và Lý Lăng Duệ lại là ngoại lệ.
Lý Lăng Duệ từ nhỏ bám theo sau gã, mỗi lần đánh nhau đều xông ra phía trước để bảo vệ, mỗi lần gã gây ra họa, cũng là Lý Lăng Duệ chịu tội thay.
“Lăng Duệ, ngươi mà không gặp phải Kim Phi thì tốt biết bao?”
Lý Lăng Hiên tiến lên nâng Lý Lăng Duệ dậy: “Ngươi đi đi, về sau đừng quay lại!"
“Ta đi rồi, hoàng huynh sẽ ra sao? Sẽ nói sao với quần thần và người dân?” Lý Lăng Duệ lắc đầu hỏi.
“Thật ra có nói gì thì cũng đã không còn có ý nghĩa gì nữa!" Lý Lăng Hiên lộ vẻ tuyệt vọng nói: “Đảng Hạng đã xong đời rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!