“Tiểu Bắc phu nhân thật sự là lòng dạ Bồ Tát mài” “Ta thay mặt bà con cảm ơn Tiểu Bắc phu nhân!”
Các trưởng lão vô cùng cảm ơn rồi rời đi.
Đường Tiểu Bắc nhìn bóng dáng của bọn họ, ánh mắt lạnh lùng.
Khánh Mộ Lam vẫn luôn đứng sau bức bình phong cũng đi ra: “Tiểu Bắc, cứ tha cho bọn họ như vậy sao?”
“Bọn họ chỉ là người ngu muội bị mê hoặc thôi, không cần phải tính toán với bọn họ!” Đường Tiểu Bắc nói.
Thật ra Đường Tiểu Bắc cũng không có cách.
Những trưởng lão này đều đã rất lớn tuổi rồi, ở địa phương cũng có chút uy danh, nếu thật sự nhốt bọn họ lại lỡ như ở ngục giam xảy ra chuyện bất trắc thì người trong tộc của bọn họ chắc chắn sẽ gây chuyện.
Cho dù không xảy ra bất trắc vẫn phải lo cơm cho bọn họ thì làm vậy để làm gì chứ?
Vì vậy sau khi suy nghĩ lại, Đường Tiểu Bắc vẫn quyết định tha bọn họ một lần trước, lần này xử lý kẻ chủ mưu trước.
Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bắc đưa ánh mắt ra hiệu cho cận vệ.
Hai người cận vệ chỉa ra đi đến phòng kề ở hai bên trái phải, đẩy cửa phòng ra.
Phòng kề phía Đông vừa mở, Hồng Nhị đã xông ra: “Đường Tiểu Bắc, là ai đã nói bí mật với cô?”
Đây cũng là vấn đề vừa nãy Hồng Nhị hiếu kỳ nhất. Rốt cuộc là ai đã bán đứng ông ta?
Chuyện này cũng nhanh quá rồi chứ, từ khi trưởng lão rời đi đến bây giờ không hơn một giờ, Đường Tiểu Bắc đã biết hết rồi.
Đừng nói những trưởng lão đó mà ngay cả Hồng Nhị nghe thấy khi Đường Tiểu Bắc nói ra chính xác nội dung âm mưu của bọn họ cũng sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh.
Đồng thời ông ta cũng vô cùng tức giận, cảm thấy Đường Tiểu Bắc không tin tưởng Hồng Đào Bình, vậy mà sắp xếp mật thám ở nhà họ Hồng.
“To gan, vậy mà dám gọi thẳng tên của phu nhân, nói chuyện bất kính với phu nhân!”
Khánh Mộ Lam vừa nhìn thấy Hồng Nhị phách lối như vậy, cơn giận đột nhiên dâng lên, lạnh lùng nói: “A Mai, vả miệng!”
“Dừng tay!" Hồng Đào Bình ra chậm một bước, vừa nhìn Mộ Khánh Lam muốn đánh Hồng Nhị, lập tức chạy nhanh vài bước chắn trước mặt Hồng Nhị.
Hồng Nhị vừa thấy Hồng Đào Bình ra thì trong lòng sợ hãi trước nhưng sau đó lại trở nên kiên định hơn.
Ông ta rất rõ sự xem trọng của Kim Phi đối với Hồng Đào Bình, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ông ta dám làm loạn.
Bây giờ Hồng Đào Bình đến rồi thì xem như ông ta đã có chỗ dựa.
Khánh Mộ Lam nghe thấy, hơi quay đầu lại nhìn Đường Tiểu Bắc một cái.
Thật ra với mức độ tức giận bây giờ của Đường Tiểu Bắc, Hồng Nhị chỉ hỏi một câu không khiến cho cô ấy vì chuyện này tức giận cũng không muốn lợi dụng chuyện nhỏ này để đánh Hồng Nhi.
Nhưng bây giờ nếu Khánh Mộ Lam đã lên tiếng, vậy mà Hồng Đào Bình còn muốn bao che thì tính chất sự việc đã thay đổi rồi.
Vì vậy Đường Tiểu Bắc cứ xem như không nhìn thấy ánh mắt của Khánh Mộ Lam vậy, vẫn cúi đầu uống trà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!