Đường Tiểu Bắc đắc chí giơ sổ sách lên: "Ta đã nói, chia rong biển thành bốn loại, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền, bây giờ tin chưa?"
Mục đích ban đầu của Kim Phi khi hái rong biển chỉ là để đối phó với cuộc khủng hoảng lương thực có thể xảy ra, cũng không nghĩ đến việc kiếm tiền, chính Đường Tiểu Bắc là người đề xuất việc phân loại rong biển để kiếm tiền.
Lúc đó Kim Phi còn tỏ vẻ nghỉ ngờ, nghĩ rằng làm sao có người có thể bỏ ra năm trăm đồng để mua một cân rong biển chứ?
Bây giờ sự thật đã chứng minh rằng Đường Tiểu Bắc nói đúng.
Không chỉ có sản phẩm loại một bán hết, mà còn là sản phẩm trong bốn loại được bán hết trước!
"Ta tin, Tiểu Bắc nhà ta là giỏi nhất!" Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc, khen ngợi.
“Tiểu Bắc tỷ tỷ đúng là rất giỏi, tỷ ấy đã kiếm được số tiền lãi hơn sáu nghìn lượng bạc từ hai thuyền rong biển!"
Tả Phi Phi cũng cảm thán nói: "Tiểu Bắc tỷ tỷ, hay là ta sẽ bảo sân phơi chất tất cả các sản phẩm loại một lên Trấn Viễn số 2, chúng ta kiếm thêm một chút lợi nhuận bằng cách tận dụng tình thế hiện tại nhé."
"Không được!" Đường Tiểu Bắc lập tức từ chối lời đề nghị của Tả Phi Phi mà không hề do dự: "Tướng công từng nói răng thứ càng hiếm thì càng có giá trị, một khi có quá nhiều thì chúng sẽ trở nên không đáng giá.
Mọi người sẵn sàng đổ xô đi mua những sản phẩm loại một chính là vì số lượng khan hiếm, nếu lập tức vận chuyển một thuyền về thì sản phẩm loại một sẽ không thể bán được nữal"
"Nói có lý,' Tả Phi Phi bừng tỉnh và gật đầu: "Vậy ta sẽ để cho mọi người sắp xếp hàng hóa như trước."
"Cũng không được,' Đường Tiểu Bắc lại lắc đầu: "Con thuyền này cần phải chở nhiều sản phẩm loại hai và sản phẩm loại ba hơn một chút, còn sản phẩm loại bốn thì không cần phải chở nhiều như vậy, cất vào kho hàng rồi quay đầu lại đưa đến Giang Nam và Trung Nguyên."
Kim Phi nghe vậy thì không nhịn được mà nhìn Đường Tiểu Bắc một cái với vẻ tán thành.
Tả Phi Phi lúc đầu có hơi nghi ngờ, nhưng cô ấy cũng là người thông minh, sau đó cô ấy cũng đã hiểu ra.
Mọi người đều có sự hơn thua, người dân Kim Xuyên đã kiếm được tiền, cũng bắt đầu theo đuổi cuộc sống của mình, nếu còn ăn sản phẩm loại bốn, có thể sẽ bị hàng xóm chê cười.
Mà người dân Giang Nam và Trung Nguyên thậm chí còn ăn không đủ no, chỉ cần có đồ ăn là được, làm sao còn có tâm trạng để quan tâm đến loại rong biển chứ?
Vì vậy, rong biển được đưa đến Giang Nam và Trung Nguyên càng rẻ thì càng tốt.
Đường Tiểu Bắc cuối cùng cũng hiểu rõ bản chất con người.
Tại trụ sở của thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải, rất nhiều mặt hàng đã hết, khi Trấn Viễn số 2 đến, hàng hóa của thương hội cuối cùng cũng được bổ sung.
Nhưng điều khiến cho Kim Phi không ngờ tới chính là, chỉ sau một ngày bổ sung, rất nhiều mặt hàng lại bị bán hết.
Đặc biệt là các dụng cụ hàng ngày như vải và dao làm bếp, ở bên Đông Hải này vẫn bán rất đắt, bây giờ thương hội Kim Xuyên cung cấp nguồn hàng giá rẻ, chất lượng tốt hơn trước, điều này rất được ngư dân ở Đông Hải ưa chuộng.
Trước đây, ngư dân không có tiền, chỉ có thể đứng nhìn, bây giờ bọn họ hái rong biển phơi khô bán lấy tiền, lập tức vội vàng tranh nhau mua.
Tình trạng này kéo dài hơn nửa tháng mới kết thúc.
Kim Phi vốn tưởng rằng sau khi cơn bão này đi qua, công việc kinh doanh ở trụ sở của thương hội sẽ rơi vào thời kỳ suy thoái, nhưng lại phát hiện khi số người tị nạn ở các sân hái và sân phơi càng ngày càng nhiều thì mặc dù việc kinh doanh của trụ sở thương hội không còn phổ biến như thời gian trước, nhưng vẫn đang duy trì xu hướng đi lên.
Ngay cả hoạt động kinh doanh của các hộ kinh doanh khác ở trấn Ngư Khê cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!