“Vũ Dương, có phải nàng đã đoán được trước đó rồi không?”
Kim Phi quay đầu lại nhìn Cửu công chúa hỏi.
“Đoán được một chút, nhưng không chắc lắm”, Cửu công chúa nói: “Bây giờ có thể xác nhận rồi, đăng sau dân tị nạn chắc chắn có người thao túng”.
Dân tị nạn đói đến mức không chống đỡ được, biết nơi nào có đường sống thì đi đường đó cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng truyền thông Đại Khang lạc hậu, tin tức lan truyền đi trong dân gian khá chậm, rất nhiều nơi cách nhau mười mấy dặm, nếu một nơi xảy ra chuyện gì lớn, có thể phải mất nửa tháng hoặc thậm chí còn lâu hơn các nơi khác mới biết tin.
Cửu công chúa nhận được tình báo, dân tị nạn cách Đông Hải cả trăm dặm đều nhận được tin, biết Đông Hải có người phát cháo từ thiện rồi.
Cho dù có dân tị nạn quay về thông báo cho họ hàng, tốc độ cũng sẽ không nhanh như vậy, cũng sẽ không lan truyền rộng rãi trong thời gian ngắn.
Với tư duy mưu lược được luyện trong nhiều năm của Cửu công chúa, sau khi nhìn thấy tình báo sẽ cảm thấy có gì đó không ổn.
Chẳng qua cô ấy không dám chảc, cũng không nói với Kim Phi.
Kim Phi hơi tức giận, nhưng bây giờ chim ưng ngày càng đến gần, phi thuyền cũng đang cấp tốc hạ cánh, rõ ràng không phải là lúc để cãi nhau, vì vậy Kim Phi không nói gì nữa mà giữ chặt lan can để ổn định và quan sát xung quanh.
Nếu nói không sợ là giả, dù sao một khi phi thuyền bị chim ưng cào hỏng, họ có nhảy dù cũng chưa chắc có thể sống sót.
Nhưng lần này Kim Phi đuổi đi quá vội vàng, gần như không có chuẩn bị gì, lúc này y cũng không thể làm được gì nhiều, chỉ có thể đợi kế hoạch hỗ trợ của Cửu công chúa.
Đang lúc nghĩ đến kế hoạch hỗ trợ của Cửu công chúa là gì, Kim Phi nhìn thấy có ba bóng người nhảy xuống từ trên phi thuyền mà Cửu công chúa ngồi trước đó.
Lúc này chiếc phi thuyền đó cũng rơi xuống, ba người nhảy xuống khỏi giỏ khí cầu không lâu thì mở dù nhảy ra.
Dù nhảy họ sử dụng có tốc độ hạ cánh rất nhanh, ba người nhanh chóng đáp xuống đất.
Cät đứt dây của dù nhảy, ba người đồng loạt lấy vũ khí của mình ra từ trong túi đeo trước ngực.
Lúc này Kim Phi mới nhìn thấy rõ A Quyên là một trong ba người đó.
Thứ cô ấy lấy ra là khẩu súng trường nạp sau mà Kim Phi đưa cho cô ấy lúc trước, hai người còn lại thì Kim Phi không quen, cũng lấy ra một chiếc nỏ.
Bây giờ cho dù A Quyên ăn cơm hay đi ngủ thì súng trường cũng chưa từng rời khỏi người, nhiệm vụ duy nhất mà Tả Phi Phi giao cho cô ấy là tập bản, thậm chí đạn cũng cho cô ấy sử dụng tùy ý.
Vốn dĩ A Quyên rất có thiên phú bắn tỉa, được huấn luyện nhiều ngày như vậy cũng đã rất quen thuộc với súng trường rồi.
Nạp đạn, ngắm mục tiêu, tấn công đều không cần suy nghĩ, tự nhiên như thể ăn cơm, uống nước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!