"Hôm nay ta tới xưởng đóng thuyền xử lý một số Vừa mới làm xong, không muốn về ăn trưa nên nghĩ đến nhà ăn ăn một chút."
Kim Phi thản nhiên giải thích.
Vừa tới nơi thì đúng lúc nhìn thấy Giang Văn Văn đi tới, cho rằng công chúa Lộ Khiết có thể tới đây thăm thú cái gì. Đi theo qua xem một chút, định lên tiếng chào hỏi, thế mà lại phát hiện ra công chúa Lộ Khiết không có ở đây và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Giang Văn Văn và Lão Hứa.
"Quốc sư đại nhân, ta... ta chỉ nói nhảm thôi..." Lão Hứa sợ tới mức sắc mặt trở nên trảng bệch.
Quốc sư đại nhân là thân phận gì chứ? Địa vị còn cao quý hơn cả bệ hạ đương triều, nói xấu sau lưng quốc sư đại nhân hậu quả sẽ rất nặng, dù có mười cái đầu cũng chả đủ để chém.
Gặp phải người có tính khí hung bạo có thể dẫn đến tịch thu tài sản và thảm sát cả tộc.
"Đừng sợ, ta không có ý trách ngươi, ta có thể hiểu được cảm xúc của ngươi."
Kim Phi bình tĩnh nói, kéo ghế gỗ ngồi xuống. Y thở dài và nói tiếp: “Khi huynh đệ tỷ muội chiến đấu chống lại Đông Man, †a đứng trên tường thành, nhìn các huynh đệ tỷ muội đã chào †a trước đó, cứ như vậy mà chết trận ngay trước mắt ta. Lòng †a cũng đau đớn như bị dao cứa vào, hận không thể giết sạch người Đông Manl”
"Vậy tại sao ngài không giết hết bọn họ?" Đầu bếp hỏi với đôi mắt đỏ hoe.
"Lão Hứa, nơi nào cũng có người tốt kẻ xấu, Đông Man cũng vậy."
Kim Phi thở dài: "Tính ra mà nói, hơn bảy mươi phần trăm †ổ tiên của Đông Man cũng là người Trung Nguyên, vì để né tránh chiến loạn hoặc nhiều lý do khác nhau, họ phải trốn khỏi Trung Nguyên để định cư ở lãnh thổ Đông Man xa xôi.
Đại đa số người Đông Man thật sự vô tội, họ không muốn gây chiến, nhưng họ không có tiếng nói.
Trên chiến trường thành Du Quan, người Đông Man chúng †a đã giết còn cao hơn tường thành, công chúa Lộ Khiết dẫn theo mấy ngàn người chôn cất bọn họ cũng phải mất đến mấy tháng.
Hầu như tất cả những người Đông Man bị giết đều là thường dân Đông Man, họ bị những binh lính Đông Man đẩy ra hy sinh để tiêu hao mũi tên và đá của chúng ta.
Trên thực tế, những người Đông Man này không khác gì những người Đại Khang chúng ta khi trước. Họ là công cụ được giới quyền quý lợi dụng để đạt được những mục tiêu nhất định.
Vì vậy, thủ phạm thực sự, những người đáng bị trừng phạt, là giới quyền quý của Đông Man đã ra lệnh, chứ không phải thường dân Đông Man."
"Công chúa Lộ Khiết thì sao, cô ta không phải là quyền quý của Đông Man đó ư?"
Đầu bếp hỏi: "Tại sao tiên sinh không giết cô ta, còn phái Giang cô nương đến bảo vệ cô ta?"
“Bởi vì ta không muốn chiến đấu với Đông Man nữa, cũng không muốn có thêm huynh đệ tỷ muội chết ở thành Du Quan hoặc trong tay của Đông Man”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!