Hầu như tất cả mọi người đều cười, đương nhiên cũng có một số người không cười.
Thật ra, có một số người vẫn cảm thấy cách dùng tiền để động viên binh lính của Kim Phi là không phù hợp.
Ví dụ như Thiết Thế Hâm là một trong số đó. Ông ta cảm thấy cách làm này đầy mùi tiền, quá phàm tục.
Sau khi Thiết Thế Hâm gia nhập chính quyền Xuyên Thục đã làm được rất nhiều việc thực tế, cũng rất có năng lực, Kim Phi và Cửu công chúa đều rất coi trọng ý kiến của ông ta.
Nhưng chuyện này thì Kim Phi không nghe ông ta.
Nếu muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ, phải có niềm tin, và cũng phải có tiền bạc.
Dù sao thì tất cả mọi người đều phải nuôi sống gia đình mình, nếu chỉ dựa vào khẩu hiệu để lừa gạt những nhân viên hộ tống đi liều mạng, cũng không đưa ra lợi ích thực tế, làm sao mà làm được?
Nói một cách tương đối thì Kim Phi cảm thấy rằng thà đưa tiền một cách công khai còn hơn là để sau khi các nhân viên hộ tống có một ít quyền lực rồi lại đi tham nhũng.
Cũng là đạo lý này, Kim Phi trả lương cao cho các nhân viên hộ tống, thái độ của y cũng rất nghiêm khắc đối với vấn đề tham nhũng.
Thời phong kiến không coi trọng trừng phạt quan lại và học giả, ý nghĩa bên ngoài là để cho những người ở trên tầng lớp học giả này không bị trừng phạt khi tra hỏi, thật ra, điều đó cũng có nghĩa là nếu người làm quan mắc sai lầm thì tùy tiện lướt qua là được rồi.
Rất nhiều quan chức đã khiến cho nhiều người chết vì sự mục nát của bản thân, nhưng người dân lại không có cách nào để khởi kiện, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Các quan viên ở cấp quận trưởng chỉ cần không thất bại trong đấu tranh chính trị thì sẽ rất khó bị lật đổ.
Cho dù thực sự phát hiện ra vấn đề, cũng chỉ là giáng chức và tùy tiện phạt một số tiền là được.
Có thể quan viên này đã tham ô hàng trăm nghìn lượng bạc trong nhiệm kỳ, cuối cùng chỉ bị phạt mấy trăm lượng, sau đó đi đến một nơi xa xôi vắng vẻ lặng lẽ trốn một thời gian, chuyện này coi như kết thúc rồi.
Chờ thêm vài năm, khi luồng gió của quá khứ đã qua, một số quan viên có quan hệ vẫn có thể được phục chức, thậm chí thuyên chuyển đi nơi khác, trở thành quan lớn hơn.
Đây là quan viên trong thời đại phong kiến bao che cho nhau. Loại chuyện quan viên bao che cho nhau này rất dễ lây lan, chẳng bao lâu sẽ
hình thành xu hướng, theo thời gian sẽ khiến dân chúng mất lòng tin vào triều đình, cuối cùng khiến cho dân chúng phải mạo hiểm liều mạng.
Kim Phi biết mình không có cách nào hoàn toàn ngăn chặn được loại chuyện này, chỉ có thể cố gắng tránh né.
Vì vậy, y áp dụng chính sách trả lương cao để ủng hộ sự liêm chính, và trừng phạt nghiêm khắc các hành vi tham những.
Trước đây, nếu có người tham ô hàng trăm nghìn lượng bạc, chỉ cần nộp phạt mấy trăm lượng bạc đã được coi là hình phạt cao nhất, nhưng ở chỗ của Kim Phi thì không như thế được.
Theo luật pháp do Kim Phi lập ra, những nhân viên hộ tống chỉ cần tham ô mấy nghìn lượng là đã có thể mất đầu, chứ đừng nói đến việc tham ô hàng trăm nghìn lượng bạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!