Nghĩ đến đây, Kim Phi gật đầu, nói: “Các ngươi phải cẩn thận! Hãy nhớ, các ngươi không cần giết chết hay bắt sống kẻ địch, mà chỉ cần ngăn cản bọn chúng ném lựu đạn tổn thương Băng Nhi cô nương là được!”
“Dạ!”
Phó đội trưởng gật đầu: “Tiểu đội 1 ở lại bảo vệ tiên sinh, các huynh đệ tiểu đội 2 đi theo ta cứu Băng Nhi cô nương!”
“Vâng!”
Các cận vệ nhanh chóng bắt đầu hành động.
Tiểu đội 1 sáp lại gần quây quanh ba người Kim Phi, công chúa Lộ Khiết, Sương Nhi vào trong, tiểu đội 2 thì nhanh chóng tập hợp tảng đá bên cạnh, chuẩn bị tìm cách cứu Băng Nhi.
“Cảm ơn Kim tiên sinh!”
Lúc này tất cả mọi người ngồi xổm phía sau tảng đá, công chúa Lộ Khiết chắp tay về phía Kim Phi.
Người luôn thấy Kim Phi khó chịu như Sương Nhị, lại quỳ xuống dập đầu với Kim Phi luôn.
Nếu nói công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi tình như tỷ muội, thì Sương Nhi và Băng Nhi đã huấn luyện từ nhỏ, họ đã cùng nhau vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, cảm tình thân thiết hơn hẳn tỷ muội ruột thịt.
Kim Phi đồng ý mạo hiểm cứu Băng Nhi khiến Sương Nhi cảm kích vô cùng!
“Mau đứng lên, mau đứng lên!”
Kim Phi ra hiệu cho Giang Văn Văn đỡ Sương Nhi lên, y xua tay nói: “Nếu không nhờ Băng Nhỉ cô nương, giờ người bị ném lựu đạn chính là chúng ta, về tình về lý, thì chúng ta đều nên cứu cô ta!”
“Từ lâu ta đã từng nghe nói tiêu cục Trấn Viễn chưa bao giờ bỏ rơi bất kỳ chiến hữu nào, cuối cùng hôm nay cũng được chứng kiến!” Công chúa Lộ Khiết cảm khái, nói: “Chẳng trách mỗi nhân viên hộ tống ở tiêu cục Trấn Viễn đều một lòng liều mình vào sinh ra tử vì tiên sinh!”
“Chính xác, tín niệm của tiêu cục Trấn Viễn bọn ta chính là không rời không bỏ, bọn ta sẽ không bao giờ bỏ rơi người bạn chiến đấu của mình!”
Giang Văn Văn tự hào nói, rồi cô ấy nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, giờ chúng ta làm gì đây?”
“Các ngươi chuẩn bị những cây nỏ của mình cho kỹ, sau này có cơ hội thì hỗ trợ áp chế địch!” Kim Phi trả lời.
“Vâng!”
Giang Văn Văn đáp ứng, cô ấy mang các nhân viên hộ tống của mình, nằm bò di chuyển về phía tảng đá.
Tiểu đội 2 của đội thân vệ có mười người, thêm cả phó đội trưởng nữa, là tổng cộng mười một người.
Bọn họ chia làm hai nhóm, nhóm cận vệ đi trước kéo giáp bên dưới, khom lưng từ sau tảng đá đi ra, nhóm thứ hai thì cầm súng kíp, núp sau các đồng đội
phía trước đi ra theo.
Cận vệ đi trước trang bị áo giáp toàn thân, chỉ cần bảo vệ cổ thì kẻ địch rất khó bắn tên trúng bọn họ.
Sau khi đi từ sau tảng đá ra, ngoại trừ hai cận vệ đi đầu, thì những người khác đều lấy súng kíp ra, nhắm về phương hướng đại khái có kẻ địch rồi nã súng.
Tuy bọn họ chỉ biết vị trí đại khái của kẻ địch, không có cách nào bản chính xác được, nhưng cát sát mà súng kíp bắn ra có hình cái loa, khoảng cách càng xa thì diện tích sát thương càng lớn.
Hai tử sĩ xui xẻo đang nấp trên cây bị cát sắt bắn trúng.
May mà khoảng cách khá xa, bị cát sắt văng trúng cũng không chết ngay, hơn nữa bọn chúng đã chịu huấn luyện tàn khốc, cho nên cả hai đều không kêu đau, thậm chí chúng còn không thèm liếc mắt xem vị trí bị cát sắt đánh trúng.
Nhưng bọn chúng không ra tiếng không có nghĩa là đã an toàn.
Chúng đều ẩn nấp nhờ cây cối và bụi cỏ, các cận vệ đã bắn rụng rất nhiều cành cây, bụi cỏ, làm cho những chỗ ẩn náu của chúng có nguy cơ bị bại lộ.
Chiếp chiếp chiếp!
Một tử sĩ bị thương trong số chúng phát ra tiếng ám hiệu chim kêu, hỏi lão đại xem có lui lại hay không.
Mũi tên lệnh của nhân viên hộ tống đã được bắn một thời gian không ngắn, nếu không lui lại, tiếp viện của đối phương đến, lúc đó bọn họ sẽ khó mà rút lui.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!