Có nên nghĩ cách đưa người ra ngoài trước không?
Mà buổi sáng, khi chính trị viên phát hiện Trần tú tài bắt cóc Quan Thất Ca, anh ta đã thương lượng với Trần tú tài, muốn để những người công nhân và tù nhân khác rời khỏi xưởng.
Nhưng Trần tú tài không đồng ý.
Hắn ta cũng không phải kẻ ngốc. Nếu thả người, lợi thế của hắn ta cũng sẽ giảm tới một nửa.
Thấy bóng cây ngày càng gần miệng giếng, lồng ngực của mọi người đều thắt lại.
Ngay khi sắp chạm tới, bỗng nhiên loáng thoáng đâu đấy tiếng động cơ hơi nước.
“Phi thuyền tới rồi!”
Cũng không biết ai đã hô lên, mọi người đều quay đầu nhìn về bầu trời phương bắc.
Trên bầu trời xuất hiện một chấm đen nho nhỏ.
Chính trị viên cầm kính viễn vọng nhìn thật kỹ, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt Trần tú tài cũng lóe lên một tia hy vọng.
Hắn ta đã tính toán cả rồi, đợi đến khi phi thuyền tới đây, hắn sẽ bắt cả Quan Thất Ca lên phi thuyền, sau đó quay trở về làng Trần Gia đón người nhà, rồi chạy sang bên Thổ Phiên.
Là bạn học của Kim Phi, Trần tú tài đã từng chú ý tới y, với những gì hắn ta biết về Kim Phi, chỉ cần Quan Thất Ca và nhân viên của đội bay vẫn còn ở đấy, Kim
Phi chắc chắn sẽ không cho người bắn rơi phi thuyền.
Cho nên hắn ta vẫn còn khả năng trốn thoát khỏi Xuyên Thục.
Chọn điểm đến là Thổ Phiên, bởi vì không những nơi này gần Thổ Phiên, mà còn vì bên kia có Ngụy Lão Tam.
Trong mắt Trần tú tài, hắn ta biết tính toán, còn làm việc trong xưởng thuốc nổ lâu như vậy, tuy không biết cách điều chế, cũng chẳng được tiếp xúc với bất kỳ công đoạn điều chế nào, nhưng hắn ta lại là người phụ trách nhà kho, mỗi tháng xưởng cho ra bao nhiêu thuốc nổ, còn lấy vào bao nhiêu nguyên liệu, hẳn ta biết rõ như lòng bàn tay.
Cho nên sau khi trốn ra ngoài, dựa theo tỷ lệ những nguyên liệu này rồi thử nghiệm, kiểu gì cũng chế ra được thuốc nổ.
Loại người như Ngụy Lão Tam còn sống được ở Thổ Phiên, nếu như hắn ta chế ra được thuốc nổ, Thổ Phiên rồi Đông Man hay Đảng Hạng, kẻ làm to nào mà sẽ không cầu xin hắn ta?
Nghĩ tới đây, Trần tú tài vốn đang tuyệt vọng, bỗng dưng có hơi kích động.
Cứ như thể hắn ta nhìn thấy vinh hoa phú quý đang vẫy tay chào mình.
Phi thuyền bay tới thung lũng nơi đặt xưởng thuốc nổ, nhưng khi chuẩn bị tiến vào, phi thuyền hình như gặp phải gió ngang, lắc lư vài cái, sau đó Trần tú tài thấy chiếc phi thuyền kia bay lên cao lần nữa, rồi bay qua ngọn núi sau lưng họ, mất dạng.
“Phi thuyền đâu? Nó muốn đi đâu vậy hả?” Trần tú tài tuyệt vọng hỏi.
“Ngươi đừng hoảng, phi thường có lẽ đi ngược chiều gió, hẳn là đang điều chỉnh góc bay, lát nữa sẽ quay về thôi!” Chính trị viên giải thích.
Đôi mắt anh ta cũng tràn đầy hy vọng. Trong tay chính trị viên là kính viễn vọng nên anh ta nhìn rõ hơn. Anh ta nhìn thấy Hầu Tử.
Mặc dù chính trị viên không biết tin chiến đội áo giáp đen đã được tái thành lập trở lại, nhưng anh ta biết Hầu Tử định làm gì.
Trên phi thuyền, Hầu Tử buông kính viễn vọng xuống, hô về phía sau: “Mọi người, hạ cánh!”
Lính trinh sát đã sẵn sàng hành động, lập tức ném sợi dây thừng to bằng hai ngón tay ra bên ngoài.
Các binh lính khéo léo buộc vòng giảm tốc lên dây thừng rồi trượt xuống.
Chưa tới ba phút, binh lính của một tiểu đội đã hoàn thành việc đáp xuống đất.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!