Kim Phi nhìn thi thể của người cựu binh, trầm giọng nói: "Thuyên Tử và Tam Cẩu Tử đều có hai đứa con. Ta thực sự không biết khi trở về phải nói với con của bọn họ như thế nào, chúng nó không có cha nữa rồi”.
"Tiên sinh, ngài đã từng nói với ta, chiến trường vốn dĩ là nơi dã man và tàn khốc, hơn nữa luôn đầy rẫy tai nạn ngoài ý muốn”.
Khánh Mộ Lam khuyên nhủ: “Chuyện này không trách ngài được, mọi người đều không ngờ được cung thủ của đám thổ phỉ lại dùng tấm khiên để ngăn mũi tên của chúng ta.
Còn về A Mai, thực lực của cô ấy quả thực rất giỏi, nhưng cô ấy cũng sẽ mệt, cho dù cô ấy có lợi thế về địa hình thì cũng không thể một mình chặn hết đám thổ phỉ.
Advertisement
Kẻ nhân từ không thể dẫn binh, đối đầu với kẻ địch không được mềm lòng. Phải dùng hết mọi thủ đoạn để đánh thắng kẻ địch một cách nhanh nhất, nếu không là tàn ác với chính đồng đội của mình.
Tiên sinh, ngài đã dạy ta tất cả những điều này, sao ngài lại quên mất vậy?"
Advertisement
"Ta không quên, ta đều hiểu những đạo lý đó, ta cũng biết mình không làm sai, cũng không áy náy, chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái”.
Kim Phi ngồi xổm xuống, lắc đầu nói: "Đừng lo cho ta, để ta ở một mình một lát là ổn thôi”.
Sự trưởng thành của bất kỳ ai cũng cần một quá trình, Kim Phi cũng vậy.
Vài tháng trước, y chỉ là một công nhân cấp cao, ngày ngày tăng ca trong phòng thí nghiệm của công ty, nhưng giờ y phải cầm dao chiến đấu với thổ phỉ.
Sự thay đổi này buộc y phải thích ứng từ từ.
"Tướng công...”
Không biết từ lúc nào Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đã đến sau lưng Kim Phi.
Trong tay hai người còn cầm những thứ như băng gạc và rượu.
Kết hôn lâu như vậy, Quan Hạ Nhi chưa bao giờ thấy Kim Phi mệt mỏi như này. Cho dù lần trước y và Chu Cẩm ở trong phòng thí nghiệm hai ngày hai đêm không ngủ, cũng không thành bộ dạng như lúc này.
Cả hai đều cảm thấy hơi đau lòng.
Đường Tiểu Bắc cắn răng, định ôm Kim Phi thì thấy Kim Phi chợt đứng dậy.
"Được rồi, ta còn chưa đến mức để mấy người đến khai sáng đâu”.
Kim Phi dùng sức xoa mặt, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
Nhưng Đường Tiểu Bắc nhạy cảm có thể cảm nhận được rằng không phải Kim Phi đã thực sự nghĩ thông suốt, chỉ là y đang kìm nén cảm xúc trong lòng mà thôi.
Bầu trời càng lúc càng tối, đám thổ phỉ trở nên sốt sắng, mấy tên đứng đầu không thể không thành lập thêm đội cảm tử.
Nhưng lần này Kim Phi đã có tính toán, đội cảm tử của thổ phỉ chỉ mới đến lưng chừng núi, Kim Phi đã bảo Khánh Mộ Lam bắn chiếc nỏ hạng nặng.
Vút!
Cung nỏ nặng gầm rú, bắn vào đội cảm tử.