“Rõ rồi!”
Quan Trụ Tử đáp một tiếng, dẫn theo đội đánh hổ của làng Quan Gia chạy đi.
Còn Quan lão cửu thì dẫn theo những người đàn ông còn lại, đi theo trưởng làng vào trong.
Trên thực tế, những người từ các thôn khác đến đây vừa rồi cũng đã tới tìm trưởng làng và bày tỏ mong muốn giúp đỡ, nhưng trưởng làng không dám để họ đảm nhận nhiệm vụ phòng thủ, vì vậy ông đã lịch sự từ chối.
Advertisement
Nhưng làng Quan gia thì khác, bởi vì quan hệ với Kim Phi, hai làng gần như không hề tách biệt, giống như người một nhà vậy.
…
Advertisement
Mà lúc này, đám người Kim Phi theo sự dẫn đường của thợ săn cuối cùng đã tới được Hắc Thủy Câu.
“Tiên sinh, mọi người bị sao vậy?”
Trương Lương ở tòa tháp nhìn thấy Kim Phi ở phía dưới liền bị dáng vẻ của bọn họ dọa cho khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên anh ấy thấy Kim Phi thảm hại như vậy.
“Gặp phải thổ phỉ rồi”.
Kim Phi giải thích đơn giản một câu.
“Dám mai phục tấn công tiên sinh, bọn này đúng là chán sống rồi!”
Trương Lương tức giận trợn trừng mắt: “Tiên sinh đợi chút, ta phái người đi giết sạch bọn họ!”
“Không cần nữa, nếu như ta đoán không sai thì bọn chúng đã chạy rồi”.
Kim Phi nói: “Huynh mau chóng phái người quay về làng Tây Hà một chuyến, bảo bọn họ ngày mai gửi mấy chiếc xe ngựa tới, đón những huynh đệ bị thương về”.
“Bây giờ ta sẽ lập tức sắp xếp, Nhị Khuê, ngươi mau chóng dẫn tiên sinh vào trong nghỉ ngơi”.
Trương Lương đáp một tiếng, lập tức sắp xếp nhân lực.
Nhị Khuê dẫn đám người Kim Phi vào trong tòa tháp.
Trong tòa tháp có mấy căn phòng, là nơi để đám thổ phỉ nghỉ ngơi.
Lúc này đã biến thành ký túc xá của các cựu binh.
Kim Phi tới đương nhiên phải dành căn phòng tốt nhất cho y.
Nhưng cái gọi là căn phòng tốt nhất cũng rất đơn sơ, cho dù là bàn hay là giường đều phủ một tầng bụi đen.