“Vâng! Hôm nay bọn ta chở muối về, thấy có thủy tặc đánh cướp một chiếc thuyền chở khách, sau đó người trên thuyền chở khách bắn một phong thư lên thuyền của bọn ta!”
Nữ chưởng quầy lấy trong ngực ra một tấm vải lụa đưa cho Kim Phi, rồi nói tiếp: “Trụ Tử ca biết người trên tàu là em họ của Khánh Hầu gia và Mộ Lam tiểu thư nên vội phái Đại Ngưu đưa người lên thuyền cứu hộ để đánh đuổi thủy tặc.
Nhưng bọn ta tiếp cận thuyền khách quá muộn, khi Đại Ngưu ca đánh đuổi bọn thủy tặc, thuyền khách đã bị đâm thủng!”
"Cái gì?"
Sắc mặt Khánh Mộ Lam tái nhợt, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Kim Phi cũng hoảng sợ.
Advertisement
Trời ơi, đó là Cửu công chúa được Hoàng đế Đại Khang yêu thích nhất đấy, nếu xảy ra chuyện ở biên giới Kim Xuyên, Kim Xuyên chắc chắn sẽ gặp tai họa!
“Mộ Lam tiểu thư, tiên sinh, đừng lo lắng!”
Nữ chưởng quầy vội vàng nói: “Đại Ngưu ca đã cứu khách lên thuyền cứu hộ trước khi thuyền lớn chìm, bọn ta đều tưởng rằng đã an toàn, không ngờ thủy tặc lại lên bờ trước, cũng nhìn thấy thuyền cứu hộ, sau đó chặt cây ở bên bờ, đánh lật thuyền cứu hộ...”
Hai chân Khánh Mộ Lam mềm nhũn, nếu không phải A Mai nhanh chóng đỡ, có lẽ đã ngồi bệt xuống đất.
Advertisement
Khi định thần lại, cô ấy bắt lấy cánh tay nữ chưởng quầy, đỏ mắt hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó... Sau đó ta thấy bọn họ trôi xuống chỗ ngoặt, vì thuyền lớn của chúng ta đi với tốc độ quá chậm nên không thấy được nữa...”
Nữ chưởng quầy an ủi: “Nhưng khi bọn họ rơi xuống nước, đều đã buộc dạ dày heo trên tay, tài bơi lội của Đại Ngưu ca rất giỏi, bọn họ nhất định sẽ không xảy ra chuyện đâu”.
Khi họ đang nói chuyện, lại nghe thấy tiếng ầm ĩ từ phía bờ sông đằng xa, rất nhiều người tụ tập ở đó.
“Bên kia xảy ra chuyện gì?”, Kim Phi cau mày hỏi.
“Trước khi thuyền lớn bị chìm, Đại Ngưu ca bảo người trên thuyền đập thuyền, ôm gỗ thả trôi xuống”.
Nữ chưởng quầy đáp: “Từ lúc ăn cơm trưa, lúc nào cũng có người trôi xuống, có lẽ lại có người trôi đến đây?”
Bến đò được xây ở một khe núi, nước sông tương đối ôn hòa, nhiều thị vệ và người hầu trên thuyền chở khách trôi dạt đến đây được người dân trên bến đò cứu giúp.
“Các ngươi có thấy đám người Đại Ngưu không?”, Kim Phi hỏi.
“Không”, nữ chưởng quầy lắc đầu.
“Đại Lưu mau sắp xếp người cho ngựa chiến ăn, lát nữa chúng ta có lẽ sẽ phải lên đường”.
Kim Phi căn dặn một câu, dẫn đám người Khánh Mộ Lam chạy đến lều nơi những người được cứu tạm trú.
Sau khi hỏi một lượt, tâm trạng Kim Phi trở nên nặng nề hơn.
Khi thuyền cứu hộ rời đi, thuyền khách vẫn chưa chìm nên hai thị vệ nhìn thấy đội trưởng tiểu đội một kéo Cửu công chúa lên bờ.
Dựa theo thời gian ước lượng, dù đoàn người Cửu công chúa đi bộ, lúc này có lẽ đã đến bến đò nhưng tới bây giờ vẫn không nhìn thấy bóng người.
Y chạy tới chuồng ngựa, đám người Đại Lưu đang cho ngựa ăn.
Những con ngựa chiến này được đưa đến từ làng Tây Hà, mấy ngày trước đã cùng Kim Phi đến núi Ngũ Lang, sau đó lại từ núi Ngũ Lang chạy tới bến đò, ngựa đã rất mệt nên không thích hợp tiếp tục lên đường.
Nhưng vì tìm Cửu công chúa, Kim Phi không quan tâm nhiều như vậy nữa.
“Mộ Lam, ta vừa cho người hỏi thăm, từ chỗ thuyền chìm đến bến đò có hai con đường, một đường chính và một đường mòn nhỏ”.
Kim Phi nói: “Ta sẽ lấy ba con ngựa chiến, còn lại giao cho cô, cô dẫn người đi đường chính, ta sẽ đưa người đi đường mòn còn lại, cô thấy sao?”
Hôm nay bến đò cần cất giữ lượng lớn muối khoáng và những vật liệu khác, nên có hai đội nhân viên hộ tống canh gác ở đó.
Bây giờ đám người này đều bị Kim Phi điều tới, số người còn nhiều hơn ngựa chiến.
“Được!”
Lúc này Khánh Mộ Lam không thể suy nghĩ gì nhiều, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng tìm được Cửu công chúa.
“Được, vậy chúng ta nhanh chóng lên đường, trên đường cẩn thận, có tin tức gì thì phái người tới bến đò thông báo”.
“Được!”
Khánh Mộ Lam gật đầu, dẫn theo mấy chục nhân viên hộ tống, cưỡi ngựa chiến phi ra khỏi bến đò.