“Đúng thật là cần phải để ý điều này”, Đường Tiểu Bắc ngẫm nghĩ rồi nói: “Tướng công, hay là thế này nhé, ngày mai ta dẫn người đến Giang Nam một chuyến, gặp chuyện thì ta có thể tùy cơ ứng biến”.
“Muội tự mình đến Giang Nam hả?”
Kim Phi do dự một chốc rồi gật đầu nói: “Cũng được, nhưng muội phải chú ý an toàn, dẫn theo nhiều người một chút”.
Bên phía kinh thành thì không cần hai người lo lắng, buổi đấu giá đã rất ổn định, Lạc Lan chỉ cần tạo ra thanh thế đấu giá là được.
Nhưng căn cơ của thương hội ở Giang Nam còn quá yếu, các nữ chưởng quầy mua bán xà phòng thơm vẫn ổn, bảo họ bán Thủy Ngọc thì không được, có thể còn tồn đọng vấn đề trả giá, các nàng ấy không thể tự mình quyết định, Đường Tiểu Bắc đến đó là cách tốt nhất.
“Chàng yên tâm”, Đường Tiểu Bắc gật đầu.
Advertisement
“Vậy được, bên Giang Nam giao cho muội”, Kim Phi nói: “Cần phải nhanh chóng gom được nhiều lương thực, trước khi trời lạnh có thể mua được bao nhiêu thì mua”.
“Ừ”, Đường Tiểu Bắc gật đầu.
…
Sau khi về xưởng dệt, Đường Đông Đông lập tức gọi mấy trưởng phân xưởng lại, bàn bạc công việc liên quan đến huấn luyện công nhân nữ và đại hội thể thao.
Advertisement
Qua một buổi chiều thảo luận, mọi người đều đặt ra số tiền khen thưởng cụ thể, sau đó viết thành thông báo rồi dán trên bảng thông báo ở cửa nhà ăn trước giờ cơm trưa.
“Chu tỷ, trên đó viết gì thế?”
Một đám công nhân nữ đi ngang qua hỏi tổ trưởng dán thông báo.
“Kim tiên sinh nói bắt đầu từ ngày mai sau khi dậy, tất cả mọi người phải chạy bộ ba mươi phút, sau đó đi làm”.
Tổ trưởng chỉ vào tờ thông báo nói: “Còn nữa, sau này chia nhóm ra tan làm, đến sân huấn luyện của binh lính nữ để tập cung nỏ tay và cách sử dụng cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá”.
“Tại sao chứ? Bọn ta chỉ là người làm bên dệt thôi mà, không biết đánh nhau, học cung nỏ làm gì?”
“Chu tỷ, các tỷ ngồi trong văn phòng không cần làm việc nặng, cũng không thể nghĩ ra cái gì là làm cái đó, thế chẳng phải làm chậm trễ công việc sao?”
“Đúng thế, các binh lính nữ chạy bộ mệt biết bao, ta không đi”.
“Các ngươi không đi thì ta đi, cung nỏ hạng nặng thú vị biết bao, ta đã muốn thử từ lâu rồi”.
Có không ít công nhân nữ tỏ vẻ rất mong đợi, nhưng cũng có nhiều người phản đối.
“Các ngươi oán trách ta cũng vô dụng, đây là quyết định của tiên sinh, xưởng trưởng Đường và các chủ nhiệm”.
Tổ trưởng nói: “Hơn nữa ta còn chưa nói xong, nửa tháng sau, Kim tiên sinh muốn tổ chức đại hội thể thao xưởng dệt, khen thưởng rất hậu hĩnh”.
“Khen thưởng gì thế?”
Trước giờ Kim Phi vung tay rất hào phóng, vừa nghe có khen thưởng, mắt các công nhân nữ sáng rực.
“Hội thao lần thứ nhất của xưởng dệt làng Tây Hà có tất cả năm môn thi đấu, là chạy việt dã, chạy ngắn, cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá và cung nỏ tay”.
Tổ trưởng chỉ vào tờ thông báo nói: “Trong đó chạy việt dã, chạy ngắn và cung nỏ tay là môn thi cá nhân, cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá là môn thi theo nhóm”.
“Bọn ta biết một người không thể điều khiển được cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, ít nhất cần có ba người thì mới có thể dùng”.
Một công nhân nữ ngắt lời tổ trưởng, hỏi: “Chu tỷ, tỷ mau nói khen thưởng gì đi”.
“Năm môn thi, hạng nhất của mỗi môn thi đều được thưởng mười lượng bạc, hạng hai năm lượng, hạng ba ba lượng, hạng bốn đến hạng mười, mỗi người hai lượng”.
Tổ trưởng vừa dứt lời, các công nhân nữ hét lên.
“Trời ạ, hạng nhất đến tận mười lượng bạc”.
“Nếu ta được hạng nhất, thế chẳng phải không cần làm việc trong ba năm tới luôn sao?”
“Đừng nói là hạng nhất, dù là hạng mười thì ta cũng đã cảm ơn trời đất rồi”.
“Kim tiên sinh hào phóng thật”.
“Các ngươi đừng chỉ mơ mộng thế, bây giờ người ở các xưởng cộng thêm với nhau, chỉ riêng ca ban ngày cũng đã một ngàn người, top mười dễ lấy thế sao?”
“Lúc nhỏ ta chạy nhanh lắm, cha ta nói nhanh như thỏ vậy, ta chắc chắn có thể đứng trong top mười chạy ngắn”.
“Sức ta lớn lắm, trước đây ta thường gánh củi mang đến huyện phủ bán, ta có khả năng với môn chạy việt dã nhất”.
…
Tiền quả nhiên là động lực lớn nhất.
Vừa nghe nói hạng nhất của các môn thi đều nhận được mười lượng, các công nhân nữ đều tích cực tham gia.
Sáng sớm hôm sau, không cần Đường Đông Đông bảo người đến thì mọi người đều đã chạy đến sau núi đợi.
Vì đây là lần đầu tiên tham gia huấn luyện chạy bộ, Kim Phi không yêu cầu họ phải chạy được năm cây số như các binh lính nữ, cũng không yêu cầu họ mang theo đồ nặng.