Nói rồi Đường Phi lấy một bức thư trong túi ra đưa cho Lạc Lan.
“Thư của tiên sinh ư?”
Lạc Lan hơi ngạc nhiên.
Bình thường đều là Đường Tiểu Bắc viết cho cô ấy, đây là lần đầu tiên cô ấy nhận được thư của Kim Phi.
“Thư của tiên sinh…”
Tim Lạc Lan đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh kiểm tra phong thư, sau đó mở phong thư ra.
Advertisement
Điều khiến cô ấy thất vọng là vừa nhìn thấy chữ viết, vẫn là thư do Đường Tiểu Bắc viết.
Là một chưởng quầy đủ tư cách, Lạc Lan nhanh chóng đè ép những suy nghĩ lộn xộn kia xuống, mở thư ra.
Đọc được một nửa, vẻ mặt cô ấy ngày càng nghiêm trọng.
Cất thư đi, một hồi lâu sau tâm trạng của Lạc Lan vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Advertisement
“Tiên sinh có thể làm ra Thủy Ngọc thật sao?”
Lạc Lan nhìn Đường Phi, hơi run rẩy hỏi.
Đường Phi không trả lời mà mở cái bọc mang theo bên mình, cẩn thận lấy một cái hộp gỗ ra đưa cho Lạc Lan.
“Đây là đồ tiên sinh nhờ ta đưa cho cô”.
Lạc Lan đưa hai tay nhận lấy, cẩn thận đặt lên bàn.
Kiểm tra con dấu thư không có vấn đề, sau đó mới mở ra.
Dưới đáy hộp gỗ là một tấm ván dày có khoét hai hàng lỗ nhỏ, mỗi lỗ nhỏ chứa một viên châu thủy tinh, hạt lớn thì bằng quả óc chó, hạt nhỏ chỉ bằng hạt lạc, có đến tận mấy màu.
“Tiên sinh thế mà có thể làm ra Thủy Ngọc thật”.
Cho dù Lạc Lan đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, hơi thở của cô ấy vẫn trở nên gấp gáp.
Lúc Đại Khang còn hưng thịnh, có không ít thương nhân ở Tây Vực đến Đại Khang làm ăn, mang châu Thủy Ngọc từ phương Tây đến.
Hình dạng bên ngoài tròn và đặc điểm trong suốt như pha lê của nó rất hiếm thấy trong số các loại đá quý, nó ngay lập tức thu hút được sự quan tâm của rất nhiều quan chức quý nhân, chẳng bao lâu đã trở nên phổ biến.
Bây giờ các tuyến đường thương mại ở Tây Vực đã bị phong tỏa do chiến tranh, giá trị của Thủy Ngọc không ngừng tăng lên, hơn nữa những năm gần đây trên thị trường ngày càng ít, thậm chí nếu có tiền, cũng chưa chắc đã có thể mua được.
Vật cống đáng giá nhất mà sứ giả Đông Doanh tặng cho hoàng đế Đại Khang là một bộ châu Thủy Ngọc cướp được từ tay hải tặc.
Trần Cát lấy một viên ra tặng cho một vị quốc công, vị quốc công này mừng rỡ đến mức dẫn cả nhà chạy đến hoàng cung cúi đầu cảm tạ.
Châu Thủy Ngọc quý giá như vậy mà bây giờ Kim Phi lại tặng cô ấy cả một hộp.
Lạc Lan cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận đóng hộp lại rồi nói vọng ra ngoài cửa:
“A Hà, đi gọi Thiết Chùy đại ca đến đây”.
…
Cuộc đấu giá lô Hắc Đao đầu tiên kết thúc, Lạc Lan mua một căn nhà lớn hơn ở cách thương hội không xa, cải tạo nó thành phòng đấu giá theo bản vẽ Kim Phi cung cấp.
Bây giờ phòng đấu giá Kim Xuyên đã trở nên nổi tiếng ở kinh thành, không chỉ bán đấu giá Hắc Đao ở làng Tây Hà, mà còn có rất nhiều người đem bảo vật đến để đi bán đấu giá, nhà đấu giá cũng thu phí tương ứng.
Đây là nhà đấu giá đầu tiên ở Đại Khang, có rất nhiều người có hứng thú với nó, mỗi lần đấu giá đều sẽ có rất nhiều người đến xem, hoàn toàn không đủ chỗ ngồi.
Mua lại và cải tạo căn nhà gỗ để làm nhà đấu giá tốn rất nhiều tiền, nếu chuyển đến nơi rộng rãi hơn chắc chắn sẽ không hiệu quả, Lạc Lan lại không nghĩ ra được cách giải quyết nào hoàn hảo nên đành phải viết thư cho Đường Tiểu Bắc và Kim Phi để nhờ giúp đỡ.
Ai mà biết Kim Phi thế mà lại trả lời thư của cô ấy, đề nghị sử dụng chế độ vé vào cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!